CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 283

dinh thự sang trọng, với những bức tường ốp gỗ, tô điểm bằng vàng lá, sàn
nhà bằng đá cẩm thạch và đèn chùm bằng pha lê. Khi đi qua một chiếc
gương, tôi nhìn thấy mình đang mang trang phục của người hầu. Tôi mặc áo
cánh kẻ sọc ôm sát ở thắt lưng, một dải đăng ten xếp nếp buộc gọn mái tóc
màu hung, tôi đang bê trên tay một chiếc khay nặng trĩu và vụng về bước
vào phòng ăn. Hanna và Robert Stanfield ngồi ở vị trí chủ tọa ở hai đầu một
chiếc bàn khổng lồ bằng gỗ gụ, trên mặt bàn có đặt những giá nến và bộ đồ
ăn bằng bạc. Mẹ tôi có dáng dấp của một đứa trẻ và đang ngồi thẳng lưng
trên ghế. Trước mặt mẹ, một ông già nhìn mẹ mỉm cười đầy nhân hậu. Trong
khi tôi phục vụ bà chủ gia đình, bà nhận xét với tôi là cái khay của tôi đang
bị nghiêng, và nếu tôi làm vấy bẩn tấm thảm Ba Tư của bà, bà sẽ trừ tiền
công giặt thảm vào lương của tôi. Bằng một cử chỉ oai vệ, bà bảo tôi mang
đồ ăn cho những người khác. Ông ngoại nháy mắt với tôi khi tôi đi qua, và
khi tôi đến gần mẹ mình, bà ngáng chân khiến tôi vấp ngã. Tôi nằm sõng
soài trên sàn nhà và cả bàn cười rộ lên.

Tôi tỉnh dậy, người đẫm mồ hôi. Tôi mở cửa sổ phòng khách sạn và

ngắm ánh bình minh trên những bến cảng cũ kỹ của thành phố Baltimore.

* * *

- Ngủ ngon không? – George-Harrison hỏi tôi khi ngồi vào bàn ăn

sáng.

- Say tít, – tôi trả lời rồi chúi mũi vào đọc thực đơn.

Một lát sau, chúng tôi đã ngồi trong chiếc xe bán tải của anh và lên

đường đi về hướng trường đại học.

Ông Shylock để chúng tôi chờ hơn một tiếng đồng hồ. Thư ký của ông

thông báo với chúng tôi rằng ông đang chữa bài kiểm tra và sẽ tiếp chúng tôi
khi xong việc.

Chúng tôi bước vào phòng làm việc của ông, ông có vẻ đang vui.

- Tôi có thể làm gì cho hai người? – Ông hỏi tôi.

Tôi quyết định rằng lần này, tôi sẽ là người đặt câu hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.