CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 301

cùng bắt chuyến tàu thứ ba để đến Montauban. Sau một chặng ô tô khách, cô
đến gõ cửa tòa thị chính của hai xã cận kề với chòi săn trước kia.

Mới hai năm trôi qua, và ký ức vẫn còn tươi mới. Cô xin được địa chỉ

của một người thợ rèn có anh trai bị chết trong khu rừng gần chòi săn.

Khi bước vào xưởng rèn, cô nhận ra anh ngay lập tức. Nhìn thấy cô,

người thợ rèn giàn giụa nước mắt. Anh quẳng chiếc búa và lao đến ôm
choàng lấy cô.

- Lạy Chúa tôi lạy Chúa tôi, cô đã sống sót, – anh nấc lên. – Chúng tôi

đã tìm cô khắp nơi.

- Vâng, tôi đã sống sót, – cô trả lời bằng giọng điềm tĩnh, cố nén nỗi

xúc động cũng đang xâm chiếm lòng mình.

- Tôi rất tiếc về cha cô.

- Tôi cũng xin chia buồn về anh trai anh. Nhờ có anh ấy và những

người khác mà tôi mới sống sót được.

Lần thứ hai, Hanna kể lại những chuyện đã xảy ra cách đó không xa,

vào một buổi chiều tháng Sáu năm 1944.

Khi cô kể xong, Jorge bảo cô ngồi lên mô tô của anh và lên đường. Chỉ

đến khi họ đã ở nghĩa trang, sau khi cô đã ngồi trầm ngâm trước mộ cha, anh
mới lên tiếng.

- Chúng đã thông báo cho chúng tôi biết vào ngày hôm sau. Gần trưa

thì một gã cảnh binh đến bảo chúng tôi đi lấy xác họ về. Raoul, Javier, cậu
nhóc Marcel và anh trai tôi Alberto, tất cả họ đều nằm đó, – người thợ rèn
nói và chỉ vào mộ họ.

- Và cả ba tôi nữa, – Hanna bổ sung.

- Họ đã nghi ngờ tôi, cô biết đấy. Bởi vì tôi là người duy nhất còn sống.

Những kẻ độc mồm độc miệng đã buộc tội tôi rất nhiều chuyện. Nếu anh trai
tôi không nằm lại đó, có lẽ tôi còn chẳng kịp hét lên là mình vô tội ấy chứ.
Thế còn anh chàng người Mỹ đó, anh ta ra sao rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.