CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 302

- Anh ấy đã trở thành chồng tôi, sau khi chúng tôi đến được Tây Ban

Nha, – Hanna trả lời. – Người có tên là Titon, anh có gặp lại anh ta không?

- Không, không bao giờ. Có lẽ chính anh ta đã khai ra những người

khác.

- Có thể không có ai khai cả, – Hanna nói tiếp. – Đó đâu phải là lần đầu

tiên đám lính bảo an lùng sục trong khu rừng này.

- Có thể thế, – người thợ rèn trả lời.

- Cái chòi săn thế nào rồi?

- Nó bị bỏ hoang thôi. Từ khi người ta mang số vũ khí đi, không ai còn

đặt chân đến đó nữa. Kể cả tôi cũng không đủ dũng cảm quay lại. Tuy nhiên,
tôi thường đi qua dưới con đường mòn dẫn lên chòi săn. Nhưng trên đó, đất
vẫn còn thấm đen máu của họ, chẳng khác nào một nghĩa trang thứ hai.

Hanna nhờ Jorge giúp cô một việc cuối cùng, một việc hẳn sẽ khó khăn

với anh, đương nhiên. Cô muốn thăm lại chòi săn, bước vào căn phòng nơi
cha cô đã chết, để cuối cùng cũng có thể tưởng nhớ ông.

- Có lẽ việc đó sẽ tốt cho cả tôi nữa, – anh đáp. – Với lại ai mà biết

được, có hai người, có khi mọi chuyện lại đỡ đáng sợ hơn chăng?

Họ lên mô tô và đi đến tận đoạn bắt đầu con đường mòn. Hai người

cùng leo ngược con đường mà vài năm trước Hanna đã chạy xuống trong
đêm cùng với Robert. Cô phải dừng lại nhiều lần. Vì chân cô loạng choạng,
vì cả người cô bắt đầu run rẩy, vì cô hụt hơi. Nhưng sau khi hít một hơi thật
sâu, cô lại tiếp tục đi.

Chiếc chòi săn cuối cùng cũng hiện ra trên đỉnh đồi. Không có làn khói

nào bay ra từ ống khói, mọi vật đều yên bình, quá đỗi yên bình.

Jorge bước vào đầu tiên. Anh đến nơi anh trai mình đã ngã xuống và

quỳ gối làm dấu thánh. Hanna bước vào căn phòng cô từng ở. Chiếc tủ chỉ
còn là một đống ván gỗ mục ruỗng, cả chiếc giường chỉ còn lại một bộ giát
với những lò xo han gỉ. Nhưng thật lạ lùng, chiếc ghế cô từng ngồi biết bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.