quần áo cũng như cái mà ông gọi là tấm bản đồ đánh dấu vị trí các kho vũ
khí. Trong khi trên thực tế, thứ ông quay về lấy chính là bức Hopper, và bà
cũng nhớ đến chiếc túi dết mà ông chưa từng rời tay trong suốt thời gian họ
trốn đến Tây Ban Nha cũng như khi ở trên tàu. Điều đó khiến bà buộc phải
hiểu rằng Sam đã tiết lộ nơi cất giấu và Robert đã nói dối bà ngay từ đầu. Và
còn chưa hết. Khi ở nghĩa trang, khi Jorge cho bà biết mọi nghi ngờ đè nặng
lên anh ta vì người ta nghi anh ta tố cáo quân kháng chiến với đám lính bảo
an, bà đã hỏi anh ta về tình cảnh hiện giờ của Titon, người bạn đồng hành
bất hạnh đi làm nhiệm vụ cùng Robert trên chiếc xe đạp đôi, bởi khi ấy, một
nỗi nghi ngờ khủng khiếp đã xâm chiếm tâm trí bà. Hai người hãy nhớ lại
thời điểm đầu tiên khi họ bỏ trốn, một chi tiết đã khiến bà băn khoăn lúc rời
khỏi khu rừng. Làm sao mà Robert, theo lời kể của chính ông, lại có thể siết
cổ gã đàn ông chở ông tới nộp cho quân Đức rồi thoát khỏi chiếc xe ngay
giữa một con đường lớn ở nông thôn và lại lấy lại được chiếc xe đạp đôi trứ
danh kia?
- Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó, – tôi thú nhận.
- Cả tôi cũng không, – George-Harrison nói.
- Bà ấy thì có, – Shylock nói tiếp. – Và câu trả lời cho câu hỏi đó đối
với Hanna chính là nguồn gốc của tình trạng vô cùng khó xử, bởi vì rõ ràng
cả ở điểm này, chồng bà cũng đã nói dối bà. Và sở dĩ ông nói dối, là vì chỉ
có một lý do duy nhất. Việc ông trốn thoát không diễn ra giống như ông kể,
đấy là trong trường họp ông thực sự đã trốn đi.
- Hanna không chất vấn Robert về sự bất hợp lý đó và đòi hỏi ông ấy
giải thích chuyện gì đã thực sự xảy ra sao?
- Ngay lúc đó thì không, và bà ấy có những lý do riêng để làm thế.
Nhưng cuộc đời bà ấy đã bị đảo lộn đến mức không thể quay về như trước
được, và kể từ ngày hôm đó, Hanna không bao giờ còn là con người trước
đây nữa.
- Rốt cuộc, tại sao bà ấy lại không nói gì với ông ấy?