CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 319

35

Eleanor-Rigby

Tháng Mười năm 2016, Baltimore

Đó là một buổi sáng lạnh lẽo, mờ mịt đến nỗi cả thành phố đều xám xịt.

Tôi ghét những ngày cuối thu như thế này, khi những con phố hun hút gió
dường như già hẳn đi. Những vũng nước mưa bẩn thỉu tràn lên cả vỉa hè.
George-Harrison chờ tôi đằng trước chiếc xe bán tải, anh mặc một chiếc áo
bò cũ, khoác áo da và đội mũ lưỡi trai, trông anh có dáng dấp của một vận
động viên bóng chày chớm bước vào tuổi già. Và nhất là trông anh có vẻ
khó chịu. Anh nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, thở dài rồi leo lên xe ngồi sau vô
lăng.

Tôi ngồi vào cạnh anh và không chờ anh khởi động xe mà hỏi luôn

chúng tôi sẽ đi đâu.

- Cô đi đâu tùy cô, còn tôi, tôi quay về nhà. Tiền đâu có mọc trên cây

như lá, mà nhắc đến cây mới nhớ, tôi còn có công việc đang chờ.

- Bây giờ anh lại muốn từ bỏ, khi mà chúng ta đã sắp đến đích?

- Đích nào, và từ bỏ điều gì? Tôi đã rời xưởng mộc với hy vọng sẽ biết

được cha tôi là ai, thế mà từ khi ở đây, từ khi chúng ta gặp nhau, tôi chỉ nghe
nói đến những nỗi cay đắng của mẹ cô và những chuyện thuộc về gia đình
cô. Chuyện rất hấp dẫn, nhất là với cô, nhưng tôi không có điều kiện cũng
không mong muốn ở lại thành phố này, nơi rõ ràng tôi chẳng có việc gì để
làm và cũng chẳng có gì để tìm hiểu thêm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.