CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 328

Ngày hôm sau, khi chúng tôi lại tiếp tục lên đường, tôi ngồi vào sau vô

lăng, không để cho George-Harrison được lựa chọn. Tôi nhắc để anh nhớ
rằng khi ở Baltimore, anh luôn là người lái xe, và anh cũng nhắc tôi chúng
tôi đang ngồi trên chiếc xe bán tải của anh, nhưng tôi tin những trò trẻ con
của tôi khiến anh thích thú.

Hai giờ sau, anh chỉ cho tôi một hàng rào bằng sắt và chúng tôi đi vào

một con đường rải sỏi dẫn đến một tòa nhà duyên dáng nằm trên một ngọn
đồi. Công viên xung quanh vắng vẻ, trời quá lạnh nên không có người nào
trong nhà dưỡng lão mạo hiểm ra đó dạo chơi.

- Còn lâu mới bằng được công viên Hyde Park, đúng không? – Anh

hỏi.

- Anh đã đến Luân Đôn rồi sao?

- Không, tôi chỉ biết đến nó qua các bộ phim, nhưng khi chúng ta ở

Baltimore, tôi đã xem vài bức ảnh trên Internet.

- Thế sao? Mà để làm gì vậy?

- Vì tò mò thôi.

Tôi đỗ xe bên dưới mái vòm bằng sắt lợp kính rồi chúng tôi bước vào

tòa nhà.

* * *

Tôi nhận ra người phụ nữ ngồi trong phòng đọc sách, bà đang quan sát

bà già bên cạnh chơi bài với vẻ khó chịu, như thể bà đã chờ bà ta đề nghị bà
cùng chơi từ lâu lắm rồi. Làn da bà mang dấu vết của thời gian, nhưng ánh
mắt lanh lợi vẫn giống hệt như ánh mắt trong bức ảnh ở nhà hàng Sailor’s
Café. Gặp May khiến tôi xúc động hơn cả những gì tôi đã hình dung trước
đó. Bà từng yêu mẹ tôi và mẹ tôi từng yêu bà. Bà biết bao nhiêu điều mà tôi
không biết về mẹ mình. Một người già chết đi là một thư viện bị cháy rụi,
một thi sĩ người châu Phi đã nói thế, tôi những muốn khám phá tất cả những
cuốn sách đang ẩn chứa trong bà, cho dù bà đã quên lãng chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.