CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 331

có trách nhiệm bởi vì ông đã lên cơn trước mắt tôi, nhưng chỉ có hai chỗ
ngồi trên chiếc xe chết tiệt đó, thế nên George-Harrison yêu cầu tôi chờ anh.

Vừa xoa vai cho ấm người dưới mái vòm sắt, tôi vừa nhìn theo đèn hậu

của chiếc xe khuất dần sau hàng rào tòa nhà.

* * *

Khi tôi quay vào phòng đọc sách, cuộc sống đã trở lại nhịp điệu bình

thường; các thành viên của nhà dưỡng lão đều chăm chú vào việc của mình,
như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, hoặc như thể họ đã quên bẵng chuyện
đó.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh bàn của May vẫn tiếp tục chơi bài, những

người khác chăm chú xem ti vi, hoặc chỉ ngồi nhìn vào khoảng trống mông
lung. May nhìn tôi với vẻ lạ lùng, rồi bằng ngón trỏ, bà ra hiệu cho tôi lại
gần và ngồi xuống trước mặt bà.

- Ta cảm thấy một điều gì đó khi nhận ra cháu, cháu biết không. Bởi vì

cháu giống với bà ấy, rất giống. Cứ như thể một bóng ma hiện về từ quá
khứ. Bà ấy chết rồi, đúng không?

- Vâng, mẹ cháu chết rồi.

- Thật lãng phí, lẽ ra ta phải ra đi trước bà ấy, nhưng được ra đi khi còn

xinh đẹp, việc ấy mới thực sự giống với bà ấy.

- Lần này, cháu không nghĩ là mẹ cháu đã quyết định như thế, với lại

cái chết của mẹ cháu cũng không được đẹp lắm đâu, – tôi đáp lại để bảo vệ
mẹ.

- Không, cháu nói đúng, lần này thì không, nhưng trước đây thì có, và

đó chính là điều đã phá hỏng cuộc đời của hai chúng ta. Lẽ ra chúng ta đã có
thể cùng nhau thoát khỏi chuyện đó, nhưng bà ấy không muốn nghe gì hết,
là vì cái này, – bà vừa lầm bầm vừa xoa xoa cái bụng. – Ta hy vọng cháu
không định đánh cắp nó của ta đấy chứ? Bởi vì ta sẽ không để cháu làm thế
đâu.

- Đánh cắp nó của bác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.