CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 342

cũng đã đến gặp ta, ít lâu sau khi con trai ta ra đời. Ông ấy muốn ta từ bỏ tất
cả và đi cùng ông ấy. Ta đã cư xử như một con ngốc, ta rất tiếc vì điều đó.
Nhưng không sao, dù thế nào, khi đó cũng đã quá muộn rồi. Đừng có kể gì
với nó hết nhé, George-Harrison tưởng rằng nó đã tự chọn cái nghề tốt đẹp
đó, và thằng bé ghét phải nhận thấy rằng mẹ nó có ảnh hưởng đến nó. Biết
làm sao được, nó là đàn ông mà. Thôi nào, bây giờ thì chuồn đi, ta đã nói đủ
rồi, và nếu cháu vẫn chưa hiểu, thì nghĩa là cháu còn ngốc hơn cả vẻ bề
ngoài của cháu đấy.

- Chính bác đã viết thư cho cháu và anh ấy sao?

- Biến đi! Ta phải đi tắm đây, và theo như ta biết thì cháu không phải là

y tá. Dù sao, người ta cũng sẽ không đổi y tá mà không báo trước với ta! Cái
nhà dưỡng lão này đúng là một nơi lộn xộn, ta sẽ kiện nếu cảnh này còn tiếp
diễn.

Lần này, May đã thật sự rời đi. Tôi giận bà, nhưng dù sao cũng vẫn hôn

lên má bà, để một lần nữa được hít hà mùi nước hoa của bà. Tôi hít thật sâu
trước khi quay ra gặp George-Harrison đang ngồi trên xe. Làm thế nào để
thông báo với anh rằng anh sẽ không bao giờ biết ai là cha mình, và thú
nhận với anh điều bí mật mà May đã tiết lộ với tôi đây?

- Cô tìm thấy chưa?

- Tìm thấy cái gì?

- Thì điện thoại di động của cô chứ còn gì nữa! Tôi chờ ở đây đã được

mười phút, tôi bắt đầu lo lắng rồi đấy.

- Anh nổ máy đi, chúng ta cần nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.