CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 62

tiền của con với mức lãi suất họ áp dụng, ngược lại khi họ phải trả tiền lãi
cho những khoản tiền ta cho họ vay, thì ta sẽ thấy ngay thôi, tiền chẳng còn
giá trị gì nữa!

- Ba nói thế là vì ba có tiền cho ngân hàng vay sao? – Maggie hỏi, hy

vọng rằng đã phát hiện ra việc có thể vẫn còn lại chút gì đó từ tài sản giả
định của mẹ chúng tôi.

Nỗi phấn khích của Maggie tụt xuống khi ba giải thích rằng ông đang

nói đến tài khoản tiết kiệm hưu trí. Vài ngàn bảng và món tiền đó chẳng
mang lại cho ông chút gì, ba vừa nói thêm vừa thở dài.

- Thế tại sao con lại muốn mượn tiền? Con nợ tiền à?

- Ba ơi, ta hãy quên chuyện này đi, con chỉ muốn thương lượng một

hạn mức thấu chi nhỏ, không có gì khác nữa đâu. Nhưng ba biết rõ cái hệ
thống này rồi đấy, chỉ cần một việc vặt thôi là người ta cũng yêu cầu ba cả
đống giấy tờ. Hơn nữa, ba có biết gì về chỗ mẹ thường cất giấy tờ của mẹ
không?

- Không chỉ biết, mà ba luôn là người chịu trách nhiệm về các loại giấy

tờ trong nhà này. Mẹ con rất sợ việc đó. Ba sẽ đi tìm cho con thứ con cần.

- Không cần đâu ba, chỉ cần ba nói cho con biết chỗ đó ở đâu và…

Một tiếng chuông cắt ngang câu chuyện của hai ba con. Ba tự hỏi có

thể là ai bấm chuông, vì ông đang không chờ ai, còn người đưa thư thì luôn
đến vào buổi sáng.

Ông bước ra mở cửa và nhìn thấy tôi đứng trên thềm nhà.

- Con đến tận đây sao? – Ba bối rối hỏi.

- Như ba đang thấy đấy. Con đã ghé qua tòa báo và hỏi mượn được một

chiếc xe. Nó chạy mới tệ làm sao!

- Ba biết, đúng lúc ba đang nói chuyện đó với em gái con.

- Maggie đang ở đây sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.