CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 74

- Đương nhiên rồi, logic thôi.

- Nếu anh biết những điều mà chúng em không biết, sẽ là không công

bằng nếu anh giữ chúng cho riêng mình, anh hiểu không? – Maggie nài nỉ.

Michel đưa mắt dò hỏi tôi trước khi ăn nốt cái bánh của tôi. Anh nhúng

nó vào cốc trà và chỉ cắn hai miếng đã hết.

- Mẹ đã nói gì với anh? – Tôi cố nài.

- Không nói gì cả.

- Thế còn điều bí mật?

- Mẹ không tâm sự bằng lời với anh.

- Vậy thì bằng thứ gì?

- Anh không nghĩ là anh có quyền kể về nó với các em.

- Anh Michel, em cũng không nghĩ rằng mẹ có thể ngờ được là mình

lại ra đi nhanh chóng đến thế, đột ngột đến thế. Em chắc chắn là mẹ mong
muốn chúng ta chia sẻ với nhau mọi chuyện về mẹ sau khi mẹ mất.

- Có thể thế, anh phải hỏi mẹ mới được.

- Nhưng điều đó là không thể, thế nên anh phải tin vào khả năng phán

đoán của anh, và chỉ tin vào khả năng phán đoán của anh thôi.

Michel uống một hơi cạn cốc trà rồi đặt xuống đĩa.

Tay anh run rẩy, đầu anh lắc lư, ánh mắt lạc lõng. Tôi xoa gáy anh và

cắt ngang cơn khủng hoảng chỉ bằng một câu nói.

- Anh không phải nói bất cứ điều gì với bọn em ngay bây giờ. Em tin

chắc là mẹ sẽ muốn anh dành thời gian để suy nghĩ. Và em biết rằng chính
vì thế mà mẹ đã đặt lòng tin ở anh. Anh muốn ăn thêm một chiếc bánh nữa
không?

- Anh không nghĩ như thế là hợp lý lắm đâu, nhưng tại sao lại không

nhỉ, khi cả ba chúng ta được ngồi cùng nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.