CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 99

sự tất cả, nhưng còn mẹ, mẹ đã không thể kể gì với con, bởi con chưa bao
giờ gõ cửa phòng mẹ để mẹ dốc bầu tâm sự, bởi con muốn rằng mỗi khoảnh
khắc của hai mẹ con mình đều phải dành cho con. Biết bao buổi sáng mẹ
đưa con đến trường, biết bao buổi chiều mẹ đến đón con, bao nhiêu cuối
chiều, từ trong phòng mình, con nghe thấy tiếng mẹ trong nhà, bận rộn chăm
lo cho cuộc sống của chúng con, từng ấy những cơ hội để con có thể quan
tâm đến mẹ. Quá đỗi tự hào được chìm đắm vào việc đọc sách, con lại chưa
từng mở trang nào trong cuốn sách của mẹ, và nó đã bị xóa sạch.

Cánh cửa hé mở. Tôi ngẩng đầu lên, ba đang quan sát tôi.

- Con ở đây à? Ba tưởng con đang ở căn hộ một phòng của con ở Luân

Đôn.

- Không, con muốn… con cũng không biết mình muốn gì nữa.

Ba bước lại ngồi xuống cuối giường.

- Một chút động viên khích lệ chăng? Có chuyện gì không ổn sao?

- Không, mọi chuyện đều ổn cả, con đảm bảo với ba đấy.

- Thế mà mắt lại đỏ mọng thế kia… Là một gã đàn ông khiến con đau

khổ phải không?

- Một gì ạ? – Tôi vừa hỏi lại vừa cười rụt rè.

- Con biết đấy, cả ba cũng thế, ba cũng từng độc thân một thời gian dài.

Ba vẫn còn nhớ về thời kỳ đó như thời kỳ khủng khiếp nhất trong đời ba. Ba
vẫn luôn sợ nỗi cô đơn.

- Vậy thì bây giờ ba làm thế nào?

- Bây giờ ba góa vợ, chứ đâu có cô đơn. Không giống nhau chút nào.

Với lại ba còn có các con.

- Maggie và Michel có thường xuyên đến thăm ba khi con không ở đây

không?

- Con thường xuyên không có ở đây. Ba ăn tối với anh trai con vào thứ

Năm hằng tuần, còn Maggie đến thăm ba hai hoặc ba lần mỗi tuần, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.