CÔ GÁI ĐỒNG TRINH VÀ CHÀNG DU TỬ - Trang 12

II



Thế nhưng chỉ đến khi thôi học về nhà, các cô gái mới cảm nhận được

toàn bộ sức nặng của bàn tay già cỗi, tê dại của bà nội trên cuộc đời mình.
Bấy giờ Lucille gần hai mươi mốt tuổi, còn Yvette lên mười chín. Cả hai đã
theo học một trường nữ sinh tốt, đã qua năm cuối cấp ở Lausanna

(4)

,

cũng như bao cô gái bình thường khác, đã trở thành những tạo vật ở độ
thanh xuân, dong dỏng cao với gương mặt tươi tắn và nhạy cảm, mái tóc dài
ngang vai cùng cung cách nam nhi trời ơi đất hỡi.

“Papplewick tẻ đến chết đi được.” Yvette than vãn, khi hai chị em đang

đứng trên mạn thuyền ngắm nhìn vách đá xám xịt Dover từ từ tiến lại,
“Chẳng có lấy một người đàn ông nào quanh đây. Tại sao ba không có ông
bạn dễ thương nào cả? Chú Fred thì thật không chấp nhận được!”

“Ôi, em không biết được điều gì sẽ đến đâu.” Lucille bình tĩnh hơn,

đáp.

“Biết rõ quá đi chứ.” Yvette nói. “Chủ nhật đi dự xướng ca, mà em chúa

ghét hợp ca. Giọng bọn con trai nghe rõ đáng yêu khi không có phụ nữ. Rồi
Trường học Chủ nhật và những buổi hội họp giao tế kiểu Bạn hữu Thanh
nữ, với những linh hồn đáng kính già nua hè nhau thăm hỏi bà nội! Chả có
lấy một chàng trẻ trai đàng hoàng trong vòng bán kính một dặm.”

“Chà, chị không rõ!” Lucille đáp. “Vẫn còn nhà Framley. Và em cũng

biết Gerry Somercotes mến mộ em mà.”

“Ôi nhưng em ghét đám người mến mộ em!” Yvette kêu, hỉnh chiếc

mũi thính nhạy của mình lên. “Họ làm em phát chán. Cứ bám theo nhằng
nhẵng như đỉa ấy.”

“Ờ vậy thì em muốn gì đây, nếu em không chịu người ta mến mộ mình?

Chị thấy hoàn toàn tốt khi được mến mộ. Mình biết mình sẽ chẳng đời nào
cưới họ, thì sao lại không để họ tiếp tục yêu thích mình, nếu điều đó làm họ
vui.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.