CÔ GÁI ĐỒNG TRINH VÀ CHÀNG DU TỬ - Trang 35

“Và con đã làm gì với số tiền đó?
“Con nghĩ con đã dùng nó rồi.” Yvette đáp với ánh mắt mở to ngây dại

và vẻ mặt héo hon.

“Dùng nó làm gì?”
“Con không nhớ được: vớ dài và mọi thứ, và con cũng đem cho người

ta một ít.”

Khổ thân Yvette! Khí chất và cung cách cao ngạo của nàng đã phản lại

nàng. Mục sư nổi giận: gương mặt ông hiện ra vẻ nanh nọc của loài chó,
một kiểu nhếch môi khinh bỉ. Ông sợ rằng con gái ông đang bộc lộ một vài
đặc tính hư hỏng kinh tởm của Kẻ-vốn-dĩ-là-Cynthia.

“Con sẵn sàng tiêu xài rộng rãi tiền bạc của người khác, phải không?

Ông nói với một cái nhếch môi lạnh lẽo, cho thấy sự hoài nghi tuyệt đối đến
tận đáy lòng. Ðó là nỗi yếu thế của một trái tim không có chút niềm tin
nồng ấm hay niềm hãnh diện nào trong đời. Ông tuyệt đối không tin tưởng
nàng.

Yvette tái nhợt đi và trở nên lãnh đạm. Lòng kiêu hãnh của nàng, ngọn

lửa mong manh quý giá mà mọi người đều cố gắng kiềm nén ấy, thu lại như
một đốm lửa bị gió rét thổi bay và phụt tắt. Gương mặt nàng trắng bệch tựa
một đóa hoa tuyết, đóa hoa tuyết trắng trong nỗi tự phụ của ông, dường như
đã đánh mất hoàn toàn sự sống, chỉ còn đó đơn thuần một vẻ xa cách kỳ lạ.

“Cha không tin tưởng mình!” Nàng nghĩ trong tâm trí. “Mình thật ra

chả là gì với ông. Mình chả là gì ngoài một thứ hổ nhục. Chỉ là hổ nhục, chỉ
là hổ nhục!”

Một cơn thịnh nộ, dẫu có dồn ép hay chọc tức nàng đến mấy, cũng

không hạ thấp nàng bằng sự nghi ngờ của cha, thái độ khinh bỉ dứt khoát
ông dành cho nàng.

Trong khoảnh khắc yên lặng suy ngẫm vô ích đó, ông bắt đầu thấy sợ.

Xét cho cùng, ông vẫn cần sự hiện diện của tình thương, lòng tin và cuộc
đời xán lạn, ông không đời nào dám đối mặt với con sâu hoài nghi béo phị
đang khuấy động lòng mình.

“Con có gì để biện hộ cho mình không?” Ông hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.