CÔ GÁI ĐỒNG TRINH VÀ CHÀNG DU TỬ - Trang 52

trong khi ngồi may bộ váy xanh cho xong kịp trước buổi tiệc tại Lambley
Close ngày mai, nàng có cảm giác linh hồn mình đang ở trên đó, giữa khu
mỏ và những chiếc caravan, với những người du mục. Giống như những
người đang lạc thần hay bị đánh cắp linh hồn, Yvette không còn hiện diện
trong thân xác mình, chiếc vỏ bọc thân xác của mình. Thực thể bên trong
nàng đã bay xa, đến khu mỏ đá, giữa các gian nhà lưu động.

Hôm sau, tại bữa tiệc, nàng không để ý thấy mình đang tỏ ra ngọt ngào

với Leo. Nàng không để ý thấy mình đang bắt cóc anh chàng khỏi cô bạn
Ella Framley đau khổ. Mãi cho đến khi nàng đương ăn món kem hồ trăn,
anh chàng lên tiếng:

“Tại sao chúng ta không đính hôn hả Yvette? Tôi chắc đó là lựa chọn

đúng đắn cho cả hai ta.”

L hơi tầm thường, nhưng là người tốt tính và giàu có. Yvette khá mến

anh chàng. Nhưng đính hôn ư! Thật ngớ ngẩn hết sức! Chẳng thà nàng tặng
anh chàng bộ đồ lót lụa của mình để anh chàng đính ước với chúng.

“Nhưng tôi tưởng anh thích Ella!” Nàng ngạc nhiên nói.
“Ừm! Lẽ ra là thế, nếu không có em. Chính vì những gì em làm, em

biết đấy. Kể từ khi đám du mục bói tay cho em, tôi có cảm giác tôi là người
dành cho em chứ không phải ai khác, và em là người dành cho tôi chứ
chẳng phải ai khác.

“Thật sao!” Yvette ngỡ ngàng vì bất ngờ. “Thật sao!”
“Em không cảm thấy tương tự chút nào sao?” Anh chàng hỏi.
“Thật sao!” Yvette tiếp tục thở gấp như một con cá.
“Em cũng cảm thấy chút gì tương tự, phải không?”
“Cái gì? Về cái gì?”
“Về tôi, vì tôi có tình cảm dành cho em.”
“Tại sao? Gì cơ? Anh muốn nói, đính hôn? Tại sao làm sao tôi có thể?

Tôi không đời nào có thể mơ đến một việc bất khả như vậy.”

Nàng nói với vẻ bộc trực lơ là quen thuộc, hoàn toàn không bận tâm

đến cảm xúc của anh.

“Cái gì ngăn trở em?” Anh chàng hơi bực. “Tôi tưởng em có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.