CÔ GÁI ĐỒNG TRINH VÀ CHÀNG DU TỬ - Trang 66

“Lát nữa.” Chàng đáp và cũng nhìn lên trời.
Chính chàng cũng đang trở nên cách biệt. Dòng giống chàng đã trải qua

hàng năm dài trong cuộc chiến quái lạ chống lại xã hội chính thức, chẳng hề
biết thắng lợi là gì. Chỉ thi thoảng họ ghi điểm.

Nhưng từ sau chiến tranh, ngay cả những cơ hội ghi điểm hiếm hoi

cũng dần bị dập tắt. Không có chuyện nhượng bộ. Ðôi mắt chàng linh mục
vẫn mang ánh nhìn táo bạo, nhưng ánh nhìn ấy đã rắn lại à hướng về xa
xăm, nét thân tình xấc láo không còn nữa. Chàng đã kinh qua chiến tranh.

Chàng nhìn Yvette.
“Cô sẽ về bằng xe hơi?”
“Vâng!” Nàng đáp với vẻ hơi kiểu cách, màu mè. “Thời tiết bất trắc

quá!”

“Thời tiết bất trắc!” Chàng lặp lại và nhìn lên trời.
Nàng không thể đoán được tí gì về cảm xúc của chàng. Sự thật là nàng

cũng không hứng thú cho lắm. Giờ thì nàng có phần bị lôi cuốn bởi thiếu
phụ Do Thái bé nhỏ, người đã có hai con và đang chuyển dần tài sản của
mình từ tay vị kỹ sư lừng danh sang chàng thiếu tá Eastwood dáng vóc thể
thao, không xu dính túi, người hẳn phải nhỏ hơn chị năm hay sáu tuổi. Thật
là thú vị

Thiếu tá quay lại.
“Cho một điếu xì gà nào, Charles!” Thiếu phụ rầu rĩ kêu lên.
Bằng một cử chỉ chậm rãi mà năng động, anh rút hộp thuốc lá ra. Có gì

đó nhạy cảm trong anh khiến anh chậm chạp, cẩn trọng, như thể anh đã
từng gây va chạm làm đau người khác. Anh đưa một điếu xì gà cho vợ, một
điếu cho Yvette, và giản dị chìa cái hộp ra cho chàng du mục. Chàng rút
một điếu.

“Cám ơn ngài!”
Rồi chàng lặng lẽ đi về phía đống lửa, khom lưng cời đám than hồng

cho lửa cháy lên. Cả hai người phụ nữ quan sát anh.

“Thôi chào nhé!” Thiếu phụ Do Thái nói với vẻ cảm thông trưởng giả

kỳ cục. “Cám ơn đã cho chúng tôi sưởi ấm.”

“Lửa là của chung.” Chàng du mục đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.