CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 105

Ba hồi trống chiêng dõng dạc gióng lên.
Thầy trò lão Đô ở trên chùa bước xuống.
- Đô Kinh Bắc!
- Đô Kinh Bắc!
- Đã có người địch thủ với Đô Yên Thế rồi kia.
- Có thế chứ. Lẽ nào năm nay trấn Bắc mình chịu trơ mắt nhìn người ta

“ẵm” mất giải sao!

- Cố lên lão tướng! Cố lên!
Tiếng dân chúng hò reo, hỗ trợ lão Đô vang như bão ngàn, sông bể.
Lão Đô vui vẻ nghiêng mình chào đám đông, ung dung bước vào võ

sảnh, ung dung ngồi xuống chiếc ghế phủ vóc hồng. Hai đồ đệ đứng chầu
sau ghế, tim đập theo nhịp trống.

Đối diện lão Đô Kinh Bắc, ở ghế phủ vóc xanh phía bên kia, con thuồng

luồng Yên Thế đã ngồi chờ từ trước. Lão Đô đưa mắt nhìn sang, thấy một
gã tráng niên to lớn, mặc quần áo cánh lụa màu huyền, trán gồ, mắt sắc,
cánh tay dài chống nẹ hai bên, quắc nhìn thẳng vào mặt Đô trấn Bắc, tỏ ý
coi thường hay thương hại một lão già tự tìm đến cửa tử.

Ba Sao, Bảy Hổ quên lo lắng, tự nhiên thấy cơn giận nổi lên trước cái

nhìn vô lễ của kẻ đầu xanh đó.

Ba Sao khẽ ghé tai thầy xin ra thử đọ tài. Lão Đô lừ mắt, rồi đứng dậy

tháo khăn, bỏ áo.

Trống vẫn khua vang. Người kéo nhau lên núi đông như thiên binh vạn

mã đang vây phá một ải quan của giặc.

Hai Đô đã nhảy vào vòng vôi, tức là bãi chiến trường.
Chiêng trống rộn ràng, chuyển bạt cả mây trời, gió núi.
Thốt nhiên, lão Đô ngỏ ý cần ký giấy giao kèo, rằng chết không đòi

thường mạng, rằng không được dùng ám khí, và xin thu nhỏ vòng vôi lại,
chỉ bằng một cái nong, hễ ai chạm chân tay vào vạch vôi là bại trận.

Đô Yên Thế cười nhạt, nhận ký kết liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.