CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 141

- Không, không, anh chẳng có tội gì với em. Cái bóng người có đôi mắt

đẹp ấy là em kia mà… Ngoài chúng ta, em có thấy ai đâu!

Tân cảm động, chàng không ngờ vợ chàng lại có một tấm lòng quảng

đại, một tâm hồn thanh cao đáng để chàng kính phục vô cùng.

- Này em, ngoài anh ra, em không trông thấy ai hết… em không nhận

hay không nỡ nhận thấy những cái xấu xa nhơ bẩn của anh trong lúc anh
hắt hủi em ư? Trời ơi, thế thì chính em mới là người có đôi mắt đẹp nhất
đời…

Nàng cất tiếng cười khanh khách:
- Đôi mắt đẹp của một… người mù, ồ, thú nhỉ!
-… Mà đôi mắt đẹp ấy thì quyết ở trên đời này, không một thiếu nữ nào

có được.

Ánh đèn xanh tỏa trong gian phòng ấm áp.
Tiếng củi vẫn reo…
Tân vuốt ve những cánh hoa cẩm chướng, vân côi, rồi anh cúi đầu âu

yếm hôn những cánh hoa ấy… cũng như xưa, anh đã hôn “đôi mắt đẹp” của
vợ, đôi mắt mà hiện nay không còn được ví như làn nước hồ thu trong
trẻo… đôi mắt mà giữa thời xuân rực rỡ…, nàng không được biết một tia
ánh sáng của ngày xuân!

(In trong Một đêm vui. Nxb Tân Dân, H., 1937).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.