CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 165

Rét quá, ngài ho sù sụ. Mưa lại rơi mau. Ngài trèo lên xe ngồi ôm ngực

chờ cho qua cơn suyễn. Ngài nhăn nhó nguyền rủa thậm tệ tên xà ích và ở
thâm tâm, ngài nghĩ cái thằng láo lếu ấy có lẽ đang kèo cò mặc cả tiền với
nó để hòng ăn bớt, hoặc là có lẽ đang mê man chui rúc vào một ả nào.

Nghĩ vậy, ngài chợt thấy lòng già rung động, ngài sực nhớ đến những

cơn hành lạc của ngài với các mệ trẻ ở dinh ngài trong Kinh. Ngài ngả đầu
ra sau nệm, lim dim mắt...

Hai cánh cửa đột nhiên rên lên một tiếng rồi mở rộng. Tên xà ích vừa thò

đầu ra đã bị “sứ thần” la:

- Mi mần chi trong nớ mà lâu dữ vậy? Nó đâu?
- Dạ, con phải chờ cô ấy đun nước trầm tắm rửa, rồi trang điểm nên lâu...

Dạ, bẩm cụ lớn, cô ấy kia ạ.

- Bảo nó ra xe, còn thập thò gì nữa.
Thì nó đã ra đây: Một cái đầu tóc màu bạch kim óng như tơ lụa, từng

gợn nhịp nhàng tựa sóng... một khuôn mặt, tuy bên ngọn đèn xe song mã lờ
mờ, cũng đủ phơi hết vẻ nõn nà diễm lệ của nhan sắc phương Tây... rồi đến
một thân hình cao và thanh tú vận y phục đàn bà Pháp quốc, vẻ đẹp ấy là
một sự ngạc nhiên làm giật mình vị “sứ thần” tận trung báo Chúa, đeo vào
mình cả cái uy quyền chức tước của triều đình ban cho để đêm ấy đi “chinh
phục” một kẻ đàn bà.

“Sứ thần” giụi mắt, khe khẽ hỏi tên xà ích:
- Ai đấy, mi?
- Bẩm, nó đấy!
- Chỉ nói bậy thôi nào! Mi tránh xa ra...
“Sứ thần” vội bước xuống xe, khom lưng xá một xá dài, kính cẩn chào

“hoàng hậu một đêm”.

Nàng nghiêng mình đáp lễ. “Sứ thần” lùi lại giơ tay mời thiếu nữ lên

ngồi né một bên. Ngài thấy gan ruột bồi hồi cạnh một người đàn bà mẫu
quốc, đẹp lộng lẫy như tiên nữ, nhất là ở cái thân ngà ngọc đó lại tỏa ra như
tiên nữ, nhất là ở cái thân ngà ngọc đó lại tỏa ra mùi nước hoa, phấn sáp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.