CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 174

Mắt Kỳ mờ đi, miệng anh hé ra khô bỏng. Đầu anh vẫn tựa vào khung

cửa sổ. Cơn đói cào cấu ruột gan, Kỳ mệt nhọc, nhắm nghiền mắt lại.

Kỳ mang máng nhớ đến những ngày nào lưu lạc vì chiến sự, vợ chồng

dắt nhau lên mãi tận rừng xanh. Kỳ đã nón tơi áo lá, quần manh áo mảnh
hàng ngày đeo bị đi hàng mấy chục cây số chợ xa để kiếm ăn. Chị vợ thì
dọn quán bán hàng, yên phận với nồi riêu cua, rổ bún, cóng nước chè tươi,
chào đón khách.

Đầu Kỳ gục xuống.
Gió mạnh thổi rơi mảnh giấy cứng che lỗ tường ai đục trông ra đường.
Ngoài kia, ngọn đèn điện chao đi, chao lại theo chiều gió. Cầu sông Cái

mịt mờ trong mưa đêm. Kỳ nao nao nghĩ đến nơi xa kia, bên dòng con sông
lạnh, những cánh đồng xanh bát ngát, bóng núi Ba Vì vươn dài ra hùng
mạnh như cánh đại bàng sắp vút lên trời cao. Chao ôi, đã có biết bao nhiêu
sáng, bao nhiêu chiều, Kỳ buồn não co ro đứng trong căn gác chật hẹp, tối
tăm này để nhìn màu xanh xanh của cánh đồng xa rộng, màu tim tím của
rặng núi phất phơ mây trắng, đẹp như những chí lớn hải hồ.

Đầu Kỳ gục xuống, gục mãi xuống. Nước mắt từng giọt rơi xuống má.

Con muỗi đói vo ve bên tai, người thanh niên ốm yếu không buồn xua đuổi
muỗi.

Tiếng cười và tiếng đàn ca ở gác bên kia lại vẳng sang, Kỳ cố đưa tay

khép mạnh hai cánh cửa. Tiếng thở nặng nề. Kỳ chìm ngợp trong đêm tối,
một mình.

(Đăng Tiểu thuyết thứ Bảy, số 3/1949.)
(In lại trong Cô gái làng Sơn Hạ, NXB Văn học, H., 1989)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.