CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 184

chiếc móng nhuộm màu hoa lựu, rồi chàng cười nhạt, đấm mạnh xuống
miếng kính đặt trên bàn.

- Anh làm trò gì thế? Có lẽ em đến phải bảo me tống anh vào nhà thương

điên cho em khỏi sợ. Anh chỉ được cái dọa trẻ con thôi.

- Mai!
Nhưng Mai đã như con chim khuyên, nhảy tót ra khỏi cửa phòng.
Mỹ đưa hai tay lên ôm lấy cái đầu tóc rối. Chàng nhìn trừng trừng vào

tấm ảnh có hình chàng với Mai: Mai nghiêng dù che nắng, ngồi trên một
cành si, tay ôm bó nhãn. Ảnh đó chụp trong một cuộc đi chơi ở vùng ngoại
ô, khá xa Hà Nội. Cuộc đi chơi phiếm ấy thường như các cuộc đi chơi
phiếm khác, song còn có một kỷ niệm mà cả hai anh em chàng bây giờ mỗi
lần nhắc đến lại cười rộ lên. Bữa ấy, bà cụ già bán nước mời anh em chàng
bằng câu: “Cậu mợ vào xơi nhãn, nhãn Hưng Yên ngọt lắm”.

- Mỹ ơi, chè sen em nấu ngon ngon là. Ông tướng lười như quỷ, me phải

bảo em bưng vào hầu đấy.

Mai đặt chén chè xuống mặt bàn. Mỹ vẫn ôm lấy đầu, không nhúc nhích.

Mai nhấc cằm anh lên và cười:

- Cứ làm trò mãi. Giá bây giờ người ta cho tiền đi xem ciné thì đã nỏ như

khướu. Ăn đi nào!

Mai cầm thìa múc chè đổ vào mồm Mỹ. Cử chỉ vui vui, niềm nở của Mai

khiến người anh không thể nghiêm nghị ôm cái hờn giận trong lòng được
nữa, chàng phải bật cười.

- A! Cười rồi đấy nhé. Thế bây giờ đọc dictée

[1]

cho em bé viết đi thôi.

Mai mở sách ra, và dúng ngòi bút vào mực, đợi…
Mỹ vừa ăn vừa đọc một câu dài và khó quá, Mai ngẩn ra không viết được

chữ nào. Tức mình, Mai dằn bàn thấm xuống bàn. Mỹ làm như không biết,
đọc tiếp luôn câu khác dài hơn, mà lại đọc bằng một giọng khó nghe. Mai
giận quá, gấp sách lại vất vào ngăn kéo, rồi đứng lên phụng phịu:

- Em xuống mách mẹ cho mà xem. Em mà thi trượt thì bắt đền anh đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.