CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 201

lại tự nhiên bị giảm đi. Anh thấy cái ý định ấy, với anh thì là thường, nhưng
với ông già, tất ông cho là tàn nhẫn. Cha con ông Bút sẽ bơ vơ như chim
mất tổ. Còn anh sẽ là một thân cây bật rễ, không bao giờ về đây nữa.
Nhưng, dù sao, anh cũng thử dò xét ý ông Bút:

- Tôi về, là vì có chút việc…
Ông Bút vẫn cuốc, chỉ khẽ đáp:
- Dạ.
Thái nhìn thẳng vào mặt người đầy tớ già, giọng anh không khỏi run run

vì cảm động:

- Tôi cần tiền làm việc ở tỉnh. Ý tôi muốn bán cả ruộng, cả nhà, đất này

đi.

Lưỡi thép mòn ngập sâu dưới đất, ông Bút không lôi lên được nữa. Hai

tay ông mềm nhũn đi, mắt ông mở to nhìn Thái:

- Cậu!
Thái làm ra thản nhiên:
- Lão quản Bính muốn mua lắm đấy. Ông đến nhà lão hỏi xem. Tôi cần

xong ngay để tôi đi sớm.

Từ nãy, đôi mắt ông Bút vẫn nhìn vào một chỗ trống không. Cơn phẫn

uất làm cho nét mặt ông quằn quại. Những ngọn cau sai buồng, những cây
bưởi, cây cam trĩu quả, cả một khu trại lá xanh reo sự sống. Chính ông đã
gây sự sống cho cây cỏ, chính ông đã gây màu mỡ cho đất cát. Chính ông,
từ hai mươi nhăm năm xưa, đã trần lực ra khai nhát cuốc đầu tiên để biến
một khu đất cỏ mọc hoang thành một cái trại phì nhiêu, cây cối tươi tốt như
bây giờ. Cái nhà gạch này, cũng chính ông đã cùng thợ đào móng đóng cọc,
đã cùng thợ đặt gạch trát vôi xây lên nó. Gió táp, mưa sa mấy chục năm dư
đã làm cho tòa nhà đổ nát ít nhiều. “Hai cụ lớn thì quy tiên rồi, cậu thì lang
bạt kì hồ quanh năm suốt tháng. Thôi thì còn tôi, hai cụ phù hộ cho sống
được ngày nào, tôi còn xin trông giữ lấy nơi tổ đường này cho trọn vẹn để
đền ơn cụ thương tôi từ ngày nhỏ…” Ông Bút đã một lần khóc với Thái
như vậy. Lần ấy, Thái đương theo học thi tú tài. Ông Bút nhớ hôm ấy, trời
mưa bão, Thái ở tỉnh về bảo ông Bút đưa tiền. Ông đã vội vàng vét thóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.