CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 28

trong bóng tối. Cái Ba lúi húi thổi mồi rơm châm đóm đốt đèn.

Nặng nề, bà Trương gạt mồ hôi, giơ hai cánh tay chỉ còn da bọc xương

cố nâng chiếc chày nặng giã bèo. Tiếng chày đâm thình thịch xuống lòng
cối đá, âm thầm.

❉❉❉

Có lúc bước nhanh như người chạy trốn, có lúc đi chậm, đổi gánh nặng

sang vai, Mai buồn rầu nhìn lại phía làng Trung Tự đã mịt mờ. Nhưng hình
ảnh bà Trương với cái Ba, hình ảnh mái nhà gianh với vườn rau cải, vũng
ao bèo phảng phất hiện ra trước mặt Mai. Mấy lần, cô đặt gánh ngồi bệt
xuống bãi cỏ rìa sông, bưng mặt khóc. Cô cảm thấy lúc này mình là người
đau khổ nhất đời. Khóc như vậy hồi lâu mà nỗi đau khổ ở lòng sao chẳng
vơi được ít nào. Mai bực tức nhổ cả một mảng cỏ lên ném xuống nước
sông; sau cùng, cô nắm tay đấm vào ngực, vào mắt, tự mắng mình như hóa
dại: “Tại sao mày nỡ bỏ mẹ già, em dại, theo trai? Mày là con đĩ, con
đĩ!...”.

Khóc chán, Mai gục đầu xuống cánh tay, nhắm mắt, mặc cho lòng chết

lịm trong cơn đau đớn. Rồi bàng hoàng, cô tưởng tượng mình là một đứa
trẻ thơ ngồi đây chờ ông Bụt, ông Tiên nào đó hiện thành ông lão ăn mày,
tóc bạc phơ, tay cầm gậy trúc sắp đi qua. Ông lão ấy sẽ an ủi, hoặc khuyên
can cô phải trở về với mẹ già, em dại, y như trong truyện cổ tích mà thuở
bé cô đã vòi bà Trương kể đi kể lại biết bao lần.

Thực vậy, chỉ có ông Tiên, ông Bụt mới khuyên nhủ Mai trở lại được

thôi. Chứ chính cô, cô đã chịu thua lòng, chịu thua sức cám dỗ của tình
yêu, của Tư Sinh.

Gió đồng thổi lộng chợt đưa đến bên tai Mai những tiếng trống chầu

khoan nhặt ở phía đình làng Thượng.

Như bị ma run rủi, Mai đứng phắt dậy, lau nước mắt, đặt gánh hàng lên

vai, bước rất nhanh. Cô không quay đầu ngoái lại, rặng tre xanh mờ mịt lùi
dần, xa dần sau bước chân.

❉❉❉

Con gà trên đầu thuyền bác lái Năng đã ba lần gáy sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.