CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 59

Và Tết ấy bọn người sông hồ anh chị này đã uống rượu xuân trong

những khoang thuyền ấm áp, vui nghe loài chim tứ chiếng bay đến đậu trên
cột buồm ca khúc hát nước mây.

Sớm ngày mồng một, trong lúc đứng hầu rượu các bác với bố mình.

Hằng đã vâng lời đi mấy đường kiếm, nhanh như con én, nhảy vút hết mũi
thuyền này sang mũi thuyền kia.

Các bác vỗ tay khen, ngả nghiêng cười nói kể lại chiến công oanh liệt

của mình, bên vò rượu lớn và một mâm đầy thịt. Họ không biết, cả Hằng
cũng vậy, rằng ông Kễnh vừa chợt ôm lấy ngực nghiến chặt răng, giữ tiếng
kêu đau. Ông đã bị một viên đạn xuyên qua xương sườn trong lúc giao
tranh với lũ Tàu ô, nhưng ông giấu tất cả mọi người vì tự ái.

- Thế nào, huynh trưởng cho nghe vài câu thơ chứ. Tài văn võ song toàn,

huynh trưởng cho nghe thơ, rồi ta cùng ra mũi thuyền khai đao kiếm.

Ông Kễnh run tay cất chén rượu lên môi, rồi nhìn ra ngoài khoang, vài

con chim đang sải cánh trên sóng nước sang sông về rừng. Ông cất giọng
ngâm, giọng yếu hơn mọi lần hào hứng.

Cánh buồm căng gió đại dương,
Khuấy lên nắng sớm lưỡi gươm anh hùng.
Giang hồ quen thói vẫy vùng
Gươm đàn nửa gánh non sông một chèo.
Ta giờ thế một tiếng reo
Vỗ gươm chót vót, bóng chiều xa xa…
(H.C)
Người thủy thủ già thốt buông rơi chén rượu, nhăn mặt lại. Bọn khách

giang hồ vội hỏi:

- Huynh trưởng làm sao thế?
Ông Kễnh nghiến răng nhịn cơn đau, cố gượng cười.
- Không, tôi có sao đâu. Có lẽ hôm nay vui chén quá say một chút rồi

chăng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.