- Cô Nhàn!
- Dạ…
Nhàn không rút tay lại, má đỏ bừng, cúi nhìn xuống đất. Vĩnh kéo Nhàn
sát lại gần.
- Tôi cám ơn Nhàn…
Cổ anh nghẹn lại. Anh nhớ đến những lần ông bố quá say, mẹ anh cũng
sợ hãi đắp khăn nóng vào trán ông như thế này. Anh nhớ đến vẻ mặt buồn
phiền và đôi mắt chứa đầy thương xót của bà nhìn cha anh, rồi bà buồn
phiền cúi xuống, cũng như Nhàn… Nhàn lúc này đây, săn sóc anh như một
người vợ, cũng có vẻ mặt sầu khổ và đôi mắt ướt lóng lánh nhìn anh vô
cùng thương cảm. Anh xiết chặt hơn cổ tay Nhàn:
- Tôi cảm ơn Nhàn lắm…
- Có gì đâu ạ, anh Vĩnh!
Hơi thở Nhàn rộn lên vì xúc động. Bỗng Vĩnh rời tay Nhàn ra, gọi một
cái bóng vừa thoáng qua ngoài bến tối:
- Lũy! Xuống thuyền chờ tôi nhé!
Anh đứng dậy, chụp chiếc mũ nồi bẩn thỉu lên đầu, lảo đảo bước ra.
Nhàn lắc đầu chán ngán. Cô thu hàng, khép tấm giại, trèo lên ghế thổi tắt
đèn.
❉❉❉
Lũy khép ván cửa khoang thuyền cho đỡ gió. Rồi anh thổi mồi rơm châm
đèn, rít một hơi điếu cày. Khói tỏa lên, lởn vởn đọng trên vòm mui nứa.
Sóng vỗ óc ách. Thuyền khẽ tròng trành như ru. Vĩnh nằm yên, mở to mắt
nhìn vào mặt Lũy. Anh này đưa bàn tay sần sùi gãi cái sẹo ở cằm. Lũy kể:
- Ngày bé, đã có lần tôi theo mấy người anh em sang Sơn Hạ. Bên ấy mở
hội to, người các làng vạn quanh đấy kéo nhau đến xem đông lắm. Những
kẻ dám đặt chân vào đất Sơn Hạ ấy thảy đều là những tay chơi liều lĩnh và
cần nhất là phải giắt dao trong mình.
Tôi nhớ rằng, sợ không được đi, tôi đã lẻn xuống thuyền trước, cậy ván
chui xuống nấp. Khi đến Sơn Hạ, chờ cả bọn lên bộ rồi, tôi mới chui lên