CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 92

dưới sức roi, rạch da thịt hằn hai ba lằn máu. Ngọn roi gẫy làm đôi. Ông Cử
vứt roi xuống đất, hầm hè bước lên thềm, gieo phịch người xuống ghế.

Từ đầu đến lúc này, ông Trùm vẫn ung dung tự tại - trầm tĩnh vuốt râu,

uống nước, mắt nhìn vòm trời nắng đổ sao vàng, miệng như muốn cười,
không muốn nói.

Ông Cử thở một hồi, nhìn xuống. Vĩnh vẫn đứng trơ trơ. Bên Vĩnh, một

cô gái yêu kiều, thanh nhã, gương mặt như hoa, đang lay động Vĩnh, cố dìu
Vĩnh bỏ đi. Nhưng Vĩnh vẫn trơ như đá, vững như đồng, bất động với bàn
tay ấp ủ, xoa vuốt của Hồi.

Ông Cử vơ chén nước, uống một hơi, quát Vĩnh:
- Thằng Lũy chờ ngoài thuyền đó. Thằng nghịch tử mau ra thuyền mà về

bến. Tao còn phải dạy mày đến nơi đến chốn, không phải trận đòn này đã
đủ đâu!

Vĩnh vẫn không động đậy, mắt đỏ vằn tia máu, mở to ra, nhìn người bố

không hề chớp.

Ông Trùm, tới lúc này, xoay người lại, dịu dàng bảo Vĩnh:
- Thôi thế đủ rồi. Ta đã hiểu ra tất cả. Hồi hãy đưa anh Vĩnh về lều nghỉ.

Ta có câu chuyện cần nói riêng với khách. Các con hãy lùi mau.

Vĩnh từ từ nhích động. Hồi cúi nhặt chiếc nạng gỗ. Hai người khuất dạng

sau những bụi cây, tiếng ve sầu rả rích trong nắng lửa.

Tư thế vẫn ung dung, ông Trùm đưa tia mắt như lưỡi dao vào thẳng mặt

ông Cử, cao giọng nói:

- Nào, bây giờ, tôi nói chuyện với ông Cử Văn đây! Ông dỏng tai nghe

cho rõ.

Cái tiếng Cử Văn làm ông Cử giật bắn mình. Ông lẩm bẩm: “Sao lão quê

mùa hủ lậu này biết tên ta?”. Ông Trùm nhận thấy cái giật mình của ông
Cử, ông điềm nhiên tiếp:

- Ta biết ông. Ông không thể biết ta. Bởi ta là người đi truy lùng, còn ông

là kẻ đi trốn lẩn.

Mặt ông Trùm đanh lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.