CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 125

khoản khuyên cô quay về. Thỉnh thoảng Ichiro viện cả sức nặng của giọng
huynh trưởng đưa vào cuộc thoại. Sayuri cũng lờ mệnh lệnh của anh ta
luôn.

Khi visa của Sayuri hết hạn, cô quay trở lại Nhật Bản. Mẹ cô khóc nức

nở còn cha cô thì thét lên, mặc dù một phần trong ông cũng ngưỡng mộ
những gì cô đã làm được. Sayuri thông báo với họ rằng cô sẽ theo học tại
một trường đại học của Mỹ để lấy học vị. Trong suốt năm tiếp theo, cô làm
thêm ba việc một lúc, đỗ những kỳ thi năng lực tiếng Anh cần thiết và được
nhận vào khoa vật lý trị liệu trường đại học Michigan. Khi đến lúc phải ra
đi một lần nữa, mẹ cô lại tuôn thêm một dòng sông nước mắt Nhật Bản.
Tuy nhiên, đến lúc này, người cha đã chấp nhận ý nghĩ điên rồ của cô con
út. Khi Toshiaki đề nghị đỡ một phần học phí, Sayuri ôm chặt ông thật lâu.
Chẳng biết phải làm gì, ông bèn cố ưỡn ngực đứng thẳng hết mức.

Sayuri hoàn thành khóa học với tấm bằng xuất sắc và được nhận vào một

bệnh viện nơi rốt cuộc cô sẽ gặp tôi. Rất lâu trước khi tôi xuất hiện, cô đã
trả được hết từng đồng học phí cha cô chu cấp.

* * *

Bác sĩ Hnatiuk cứ vài ngày lại đến phòng tôi một lần để đưa sách tâm lý

học. Tôi bắt đầu thấy thích ông ta. Tôi chẳng biết mình thay đổi thái độ với
ông ta từ khi nào vì tôi chưa từng phun ra câu: “Này, rốt cuộc sóc chuột
cũng không đến nỗi tệ lắm đâu nhỉ.” Ông ta cứ âm thầm tiếp cận tôi. Quan
trọng nhất là ông ta đã không lôi cái quan hệ bác sĩ-bệnh nhân ra áp dụng
với tôi nữa, mà cứ để cuộc trò chuyện diễn ra tự nhiên. Một điều quan trọng
khác là ông ta cũng thích cái gargoyle Marianne Engel tặng tôi, trong khi
Beth lại gọi nó là “thứ đồ nhỏ thó xấu xí”. Tuy nhiên, điều thực sự làm tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.