CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 128

“Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Edwards,” cô nói. “Bà ấy đã cho phép tôi

mang cho anh chút thức ăn.”

Vì giờ cô đã nói chuyện với bác sĩ của tôi, tôi hỏi liệu cô có cho phép tôi

được nói về ca của cô với một trong những bác sĩ đã điều trị cho cô không.
Nói rõ ra là, bác sĩ Hnatiuk.

Cô trả lời là không muốn tôi bàn luận về vấn đề của cô với bất cứ ai, và

cảm thấy bị xúc phạm khi tôi dám đề nghị việc ấy. Trong tất cả mọi người,
cô nói, lẽ ra tôi phải là người biết chắc cô không bị điên.

Có một khoảng lặng lúng túng giữa chúng tôi, cho tới khi Marianne

Engel phá tan nó, “Paracelsus

[20]

đã kê một đơn thuốc điều trị bỏng gồm

mỡ lợn rừng, dòi bò trong sọ một người đàn ông bị treo cổ và một phần xác
ướp. Cả đống đó được nướng chín lên.” Rồi cô bắt đầu giảng cho tôi nghe
về lịch sử ghép da, suốt từ thời khởi thủy với những người Hindu cổ đại cho
tới thời hiện đại. Tôi kéo một dải băng quấn trên chân tôi lên cho cô thấy
những miếng da ghép hiện tại của mình, gồm cả mấy mảng da của người da
màu nữa. Vì các bác sĩ đã dùng một chiếc máy nghiền ép chỗ da này thành
một tấm lưới có thể trải rộng trên bề mặt lớn hơn, sản phẩm cuối cùng trông
không khác gì một bàn cờ biến dạng.

“Nếu anh là kẻ phân biệt chủng tộc,” cô nói, lướt ngón tay trên tấm thân

bàn cờ của tôi, “chắc anh thấy việc này khó chịu lắm.”

Những ngón tay của cô nhẹ nhàng nấn ná trên vùng hoang địa ấy. Chúng

lướt từ thân trên tới cổ tôi, ngừng lại nơi bả vai để uốn theo những đường
cong. “Cảm giác khoác lên mình tấm da của người khác thì như thế nào
vậy?”

“Tôi không có đáp án hay ho cho câu hỏi đó đâu,” tôi trả lời. “Đau lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.