CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 153

thường thấy rộn ràng khi nghĩ cô cảm thấy một “mối liên hệ thần bí” với
tôi. Nhưng tôi sẽ đối xử với cô như thế nào nếu cô gặp tôi trước vụ tai nạn?
Không nghi ngờ gì nữa, tôi chắc chắn sẽ phẩy tay xua cô đi và tiếp tục con
đường riêng của mình. Chỉ là một mụ điên khác thôi. Trong bệnh viện, dĩ
nhiên, tôi không thể bỏ đi đâu được cả.

Sẽ đến lúc tôi có thể bỏ đi được, nếu tôi muốn.

* * *

Cô Marianne Engel của tu viện, lần gặp gần đây nhất là một đứa trẻ sống

ở đầu thế kỷ mười bốn, đã bắt đầu công cuộc tập huấn của mình trong
phòng viết tại Engelthal. Những trụ sở như thế được lập ra từ vài trăm năm
trước, khi Charlemagne ra lệnh xây dựng các thư phòng để lưu giữ những
bản thảo quan trọng. Lúc đầu, dĩ nhiên, việc viết sách hầu như chỉ để lưu
giữ Lời của Chúa.

Công việc viết lách không hề đơn giản. Anh ấy - hoặc, trong trường hợp

ở Engelthal, cô ấy - sẽ chỉ được cung cấp những dụng cụ đơn giản; dao,
phiến mài mực, phấn, dao cạo, bọt biển, đầu mẩu bút chì, thước kẻ và dùi
dục. Để giữ an toàn cho các cuốn sách, không được phép đốt nến trong
phòng viết. Nếu trời trở lạnh, người viết thậm chí còn không thể sưởi ấm
tay mình được. Giá trị của các cuốn sách lớn đến mức những phòng viết
thường được đặt tại tầng cao nhất của tòa tháp bất khả xâm phạm; bản thân
những cuốn sách chứa đựng những đoạn cảnh báo về hậu quả của trộm cắp
và phá hoại. Điển hình một đoạn còn viết rằng kẻ trộm sách sẽ bị ốm nặng,
sốt cao, bị bánh xe nghiền nát bị treo cổ. Không phải chỉ chịu một trong
số những hình phạt này mà phải chịu lần lượt từng cái một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.