CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 157

Cô tóm gọn mọi thứ bằng việc nói rằng tôi sẽ sớm có một chương trình

tập luyện, khá là hấp dẫn đấy! “Chúng ta sẽ cùng nỗ lực để anh đi được trên
chính đôi chân của mình, dạo quanh khắp nơi, trước cả khi anh kịp nhận ra
ấy chứ!”

Tôi nói rằng tôi đã biết quá rõ mình phải đi như thế nào rồi, thế nên làm

thế quái nào mà tôi thấy hứng thú với chuyện đó được?

Sayuri chỉ ra - với phong thái vô cùng dịu dàng - là dù tôi đã biết đi khi ở

trong cơ thể cũ của mình, tôi sẽ phải học đi khi ở trong cơ thể mới này. Khi
tôi hỏi cô xem liệu tôi còn có thể đi lại như một người bình thường không,
cô nhẹ nhàng nói rằng có lẽ tôi đang nhìn nhận vấn đề hơi nhầm lẫn một
chút và tôi cần tập trung vào những bước đầu tiên thay vì cả quá trình.

“Chỉ là một đống tri thức Đông phương rẻ tiền chẳng liên quan gì đến

cuộc sống của tôi.”

Tôi đoán đó là lúc cô nhận ra tôi đang cố kiếm cớ cãi nhau nên cô tiến lại

gần tôi một bước. Cô nói rằng việc tôi có thể đi được tốt đến mức nào phụ
thuộc vào rất nhiều thứ, nhưng đóng vai trò quan trọng nhất vẫn là ý chí của
tôi. “Số phận của anh nằm cả trong tay anh thôi.”

Tôi nói với cô rằng tôi ngờ việc tôi tiến bộ đến đâu thực sự chẳng liên

quan gì đến cô cả, vì kiểu gì cô cũng được nhận đủ số tiền thôi.

“Như thế không công bằng,” cô trả lời, trao cho tôi chính sự mào đầu mà

tôi đang trông đợi. Tôi chớp ngay lấy thời cơ và giải thích cho cô cái thực
sự “không công bằng” là gì. “Không công bằng” nghĩa là trong khi cô có
thể về nhà vào mỗi buổi tối, ăn sushi và xem Godzilla trong suất chiếu
muộn thì tôi vẫn phải nằm lay lắt trên giường bệnh với cái ống hụt phân.
Cái ấy ấy, tôi chỉ ra cho cô, mới là không công bằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.