CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 166

được cho những cây bút lông tốt hơn và được dành nhiều thời gian để luyện
tập kỹ năng dịch hơn. Tôi đã biết tiếng Đức, Latin, Hy Lạp và Aramaic,
tiếng Ý trong cuốn Kinh Thánh của Paolo, và một chút tiếng Pháp. Tôi
đang trên đà đọc hết từng cuốn một trong phòng viết và sự trưởng thành của
tôi luôn là nguồn ngạc nhiên sững sờ đối với các xơ, dù tôi chẳng bao giờ
nhận được một lời tán dương nào từ Gertrud cả. Xơ Agletrudis luôn tìm
được niềm vui trong việc bới móc mọi sai sót của tôi về khi tôi quay lưng
lại tiếp tục làm việc, lọ mực của tôi sẽ bị đổ một cách bí ẩn, những cuốn
sách của tôi sẽ biến mất một cách bí ẩn, hoặc những chiếc bút lông ngỗng
của tôi sẽ bị tòe ngòi một cách bí ẩn. Mỗi lần tôi chỉ ra những tai nạn “ngẫu
nhiên” với Gertrud, bà chỉ cười khẩy và thề sống thề chết cho sự trong sáng
của xơ Agletrudis.

Tuy thế, cuối cùng Gertrud cùng cô trợ lý cũng không thể phủ nhận tài

năng của tôi được nữa. Tôi dần trở thành người dịch được nhiều ngôn ngữ
nhất, và cũng là người dịch nhanh và chính xác nhất. Sự khó chịu của
Agletrudis đối với tôi không còn là sự không ưa đơn thuần nữa mà đã biến
thành cảm giác ghen ghét đầy đe dọa, cả Gertrud cũng bực bội ra mặt khi bà
bắt đầu nhận ra tôi có giá trị đến thế nào đối với Die Gertrud Bibel. Bà
chẳng còn là một phụ nữ trẻ trung gì nữa, và nếu muốn đảm bảo cuốn Kinh
Thánh được hoàn thành khi bà còn sống, bà cần phải đẩy nhanh tiến trình
lên. Cuối cùng, bà cũng chịu để tôi bắt đầu đóng góp chút ít.

Có cả một cuộc sống bên ngoài phòng viết nữa. Lớn dần lên, tôi phát

hiệu ra cách trèo qua những cánh cổng tu viện và cuối cùng đã tìm được
đường đến với thế giới bên ngoài. Tôi không đi tìm rắc rối; tôi chỉ muốn
biết ngoài kia có gì thôi. Lẽ tự nhiên điểm dừng đầu tiên của tôi là căn nhà
nhỏ thuộc về cha Sunder và huynh trưởng Heinrich. Khi tôi xuất hiện, cha
Sunder không hề che giấu vẻ không hài lòng về hành động của tôi. Ông dọa
sẽ kéo tôi về lại tu viện và báo cho tu viện trưởng biết, nhưng chẳng hiểu
sao chúng tôi lại cùng nhau ngồi uống nước trái cây. Rồi chúng tôi ăn một
chút. Và trước khi ông kịp nhận ra, thời gian đã trôi qua dài đến nỗi sẽ thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.