CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 18

khoản cuối cùng của Ulrich là điều tác động lớn nhất đến cuộc đời tôi: ông
đã ra lệnh xây một phòng viết trong tu viện.

* * *

Tôi mở mắt trong luồng ánh sáng xanh đỏ quay cuồng. Một cuộc tấn

công chớp nhoáng của giọng nói xen lẫn tiếng ồn. Một thanh kim loại đâm
xuyên qua sườn xe, xẻ nó làm đôi. Những bộ đồng phục. Chúa ơi. Con đang
ở dưới Địa ngục và người ở đó mặc đồng phục. Tiếng một người đàn ông
quát lên. Một người khác cất giọng dịu dàng: “Chúng tôi sẽ kéo anh ra.
Đừng lo.” Người này đeo quân hàm. “Anh sẽ sớm ổn thôi,” anh ta hứa qua
bộ ria mép. “Tên anh là gì?” Không thể nhớ nổi. Một nhân viên cấp cứu
khác thét gọi một người tôi không thấy mặt. Anh ta giật lùi lại khi trông
thấy tôi. Họ có phải làm thế không? Bóng tối.

Mở mắt. Tôi được nẹp vào một cái cáng dành cho người bị tổn thương

xương sống. Một giọng nói cất lên: “Một, hai, ba, nâng!” Cả bầu trời phóng
vụt về phía tôi rồi lại trôi đi mất hút. “Vào,” giọng nói đó lại cất lên. Tiếng
kim loại lách cách khi cái cáng ổn định vị trí. Quan tài à, sao lại không có
nắp? Quá nhiều chất khử trùng đối với Địa ngục, và liệu vòm trời có thể
nào thực sự được tạo nên bằng kim loại xám không? Bóng tối.

Mở mắt. Lại không trọng lượng. Người lái đò bến Mê

[2]

mặc áo sợi tổng

hợp pha cotton màu xanh dương. Tiếng còi cấp cứu dội trên bến phà
Acheron bê tông cốt thép. Một chiếc chăn chống cháy đắp lên người tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.