CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 204

* * *

Marianne Engel vẫn chưa đọc xong phần Địa ngục cho tôi nghe. Đọc lâu

một phần là vì cô chẳng bao giờ đọc quá nhiều liền một lúc, cô có vẻ thích
tận hưởng vẻ đẹp của những con chữ hơn, nhưng cũng vì cô cứ luôn nhảy
sang đọc bằng tiếng Ý. Tôi chẳng bụng dạ nào mà bắt cô dừng lại mỗi khi
cô làm thế vì cô quá chú tâm vào câu chuyện và, hơn nữa, thứ tiếng Ý thốt
ra từ miệng cô thật tuyệt. Cuối khổ thơ, tôi phải chỉ cho cô thấy là tôi chả
hiểu gì cả, và ngày hôm sau cô sẽ đọc lại đoạn ấy, thường là đọc hết bằng
tiếng Anh.

Voltaire viết rằng Dante là một lão điên có quá nhiều kẻ nịnh nọt, và danh

tiếng của ông cứ tiếp tục tăng cao chỉ vì hầu như chẳng có ai thực sự đọc
hết trường ca Thần khúc. Tôi gợi ý lý do ít người đọc Dante là vì chẳng có
ai thực sự thấy cần đọc cả. Trong thế giới Tây phương, Địa ngục là ý niệm
của tất cả mọi người về Địa ngục; với tư cách là một tác phẩm văn học, chỉ
có Kinh Thánh là thấm sâu vào nhận thức chung của xã hội hơn Địa ngục
mà thôi.

“Anh có biết,” Marianne Engel hỏi, “rằng Địa ngục của Dante được sáng

tác dựa trên Ánh sáng trôi chảy của Thượng đế của Mechthild von
Magdeburg không?”

“Một trong Ba Vị Chủ Nhân của cô phải không?”

“Phải,” cô đáp.

Tôi thừa nhận, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, rằng tôi biết rất ít (sự

thật là: không chút nào) về người phụ nữ này, vì thế Marianne Engel lại tiếp
tục quá trình giáo dục tôi, Mechthild sinh ra tại Saxony vào đầu thế kỷ
mười ba và khi còn nhỏ đã thường xuyên được chính Chúa Thánh Thần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.