CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 21

Lớp da bên ngoài bị cắt rạch của tôi giờ phủ đầy những tàn tích đẫm máu

của mô tế bào cháy đen mà người ta thường gọi là lớp vảy sừng, thành phố
Hiroshima trên cơ thể người. Cũng giống như không thể gọi một đống bê
tông đổ nát là “tòa nhà” sau trận bom phá hủy, bạn không thể gọi cái lớp
bên ngoài của tôi là “da” sau vụ tai nạn được. Bản thân tôi đang ở trong tình
trạng nguy kịch, ion bạc và kem sulfadiazine phủ khắp phần cơ thể còn lại.
Trên đó, những miếng gạc được đặt lên đống hoang tàn.

Tôi không có chút ý thức nào về điều này, đây đều do bác sĩ nói lại với

tôi sau đó. Tại thời điểm ấy, tôi nằm bất tỉnh với cái máy điểm từng nhịp
tim chậm chạp của tôi. Chất dịch, chất điện phân, chất kháng khuẩn và
morphine được truyền qua một loạt ống dẫn (ống truyền dung dịch, ống
thông hỗng tràng, ống đặt trong khí quản, ống thông từ mũi vào dạ dày, ống
tiết niệu, đúng là trường hợp nào cũng đều có một cái ống!) Một tấm chắn
nhiệt giữ cho cơ thể tôi đủ ấm để duy trì sự sống, một cái quạt thông gió
giúp tôi dễ thở, và lượng máu tôi được truyền đủ để làm hổ thẹn cả Keith

Richards

[3]

.

Các bác sĩ loại bỏ lớp thượng bì cằn cỗi của tôi bằng cách cắt bỏ mô hoại

tử, cạo đi phần thịt bị cháy. Họ mang vào hàng thùng nitơ lỏng ngâm những
tấm da vừa được lột khỏi tử thi. Da được rã đông trong các khay nước, rồi
được đặt cẩn thận lên lưng tôi, ghép vào đúng vị trí. Cứ thế, như thể đang
đắp từng dải cỏ lên khoảnh đất phía sau căn nhà gỗ mùa hè, họ phủ lên
mình tôi tấm da người chết. Tôi được vệ sinh thường xuyên nhưng cơ thể
tôi lại thải loại những tấm da tử thi này, tôi không tài nào thích ứng được
với da của người khác. Thế là tôi cứ phải ghép da người chết hết lần này
đến lần khác.

Tôi nằm đó, khoác tấm da của người quá cố như chiếc áo giáp chống lại

tử thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.