CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 232

Chỉ vài người chịu nghe. Hầu hết mọi người đều tán thành rằng sau bao

nhiêu năm phục vụ, anh nên được phép chết bên cạnh Chúa, trong sự chăm
sóc của các xơ ở Engelthal.

Khi Brandeis kết thúc câu chuyện, anh ta lấy tay vuốt khuôn mặt mệt mỏi

của mình. Có lẽ tôi đã thấy một giọt nước mắt, nhưng cũng có thể chỉ là
một giọt mồ hôi. Và đó là cách anh đến với tu viện. Đó là cách anh đến với
tôi.

Câu chuyện của Brandeis làm tất cả mọi người trong phòng xúc động, cả

những người đã nghe câu chuyện đó từ trước cũng vậy. Cuối cùng cha
Sunder phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, cất lời ca ngợi anh ta vì những hành
động đúng đắn. Mẹ Christina nói rằng dù bà không thiện cảm với lính đánh
thuê nhưng cũng đã nhận ngay ra tình anh em chân thật khi gặp các anh. Bà
trấn an Brandeis một lần nữa rằng chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể,
và các xơ y tá cũng gật đầu đồng ý. Đây đều là những lời lẽ tốt đẹp, dĩ
nhiên, nhưng mọi khuôn mặt trong phòng đều chung một vẻ tiếc thương.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ chết.

Tôi thì không. Tôi muốn lướt ngón tay mình lên những vết thương của

anh; tôi muốn máu anh tưới lên người tôi. Nơi mọi người nhìn thấy một
người đàn ông đang hấp hối, tôi chỉ thấy một con người đang chờ được tái
sinh. Tôi nghĩ đến những vết thương của Chúa trong những giây phút đẹp
nhất của Người.

Brandeis vươn thẳng người, theo đúng cách đàn ông hay làm khi nghĩ

rằng làm thế sẽ cho họ nhiều sức mạnh hơn những gì họ đang thực sự sở
hữu. Anh ta cúi đầu, nói phải giữ lời hứa của mình và quay trở lại đội quân.
Anh ta tin tưởng vào khả năng của chúng tôi, anh ta nói, và vào sự tốt đẹp
của Chúa. Đến bên cửa anh ta còn quay đầu lại nhìn anh lần cuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.