CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 246

* * *

Marianne Engel đẩy tôi vào căn phòng có một nhóm đông thực tập sinh

đang đợi. Sayuri giới thiệu tôi với tất cả mọi người rồi hỏi một câu có vẻ rất
ngây thơ: “Thế nhiệm vụ của tôi là gì nào?”

Những thực tập sinh đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy đang có trò gì đấy

đáng ngờ. Một thanh niên đứng phía sau lên tiếng, bảo rằng, rõ quá, Sayuri
là chuyên gia vật lý trị liệu. Nụ cười tươi tắn của cô càng tươi tắn hơn khi
cô lắc đầu. “Hôm nay tôi chỉ là cô thợ may thôi. Việc đo đạc này cực kỳ
quan trọng, vì bộ đồ chúng ta chuẩn bị thiết kế đây sẽ được mặc hai mươi tư
giờ một ngày, trong một năm trời đấy.”

Cô lấy cái thước dây ra và hỏi liệu có ai muốn giúp một tay không. Hai

thực tập sinh bước về phía trước và nhanh chóng trải những mảnh vải - loại
dùng làm trang phục tạo áp suất - dọc theo cơ thể tôi. Công đoạn này tốn
thời gian hơn tôi tưởng, chủ yếu vì họ không được tự tin cho lắm. Sayuri
kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc và cô rõ ràng không chỉ là một giáo viên
giỏi mà còn thực sự rất thích làm việc đó nữa. Khi lấy xong số đo, cô nhiệt
tình giải thích những việc tiếp theo - lấy dấu khuôn đầu tiên cho cái mặt nạ
bằng thủy tinh plexi tôi sẽ phải đeo - một công đoạn còn nhiều thách thức
hơn nữa.

“Anh ấy đã trải qua hầu hết các phẫu thuật vùng đầu và các vết phồng

rộp trên mặt cũng bớt sưng đi nhiều, vì thế chức năng chủ yếu của chiếc
mặt nạ là giảm thiểu nguy cơ tạo sẹo. Thế chúng ta phải làm gì đầu tiên
nhỉ?”

“Chúng ta sẽ làm một cái khuôn âm bản của khuôn mặt anh ấy,” một sinh

viên trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.