CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 269

nào? Nhưng khi rỗi rãi tôi đã kiểm tra những nguồn khác và nhận thấy đó
đúng là sự thật.

Một điểm hấp dẫn khác, đáng chú ý hơn, đó là việc cuốn Ân điển-cuộc

đời chẳng có đoạn nào viết về một xơ Marianne bị bỏ rơi trước cổng
Engelthal khi còn là một đứa bé sơ sinh cả. Khi tôi nói chuyện này,
Marianne Engel đảm bảo với tôi rằng việc cô bị xóa khỏi cuốn sách của
Sunder sẽ được giải thích sau khi cô kể xong về tiền kiếp của chúng tôi.

* * *

“Tôi biết anh không thích đến nơi công cộng,” cô nói, “thế giờ chúng ta

đi nhé, trong bóng đêm bao phủ.”

Tôi kháng cự như lệ thường, nhưng lại tò mò muốn biết một buổi đi dạo

lúc nửa đêm với Marianne Engel (và Bougatsa) sẽ dẫn đến đâu. Thế là
chúng tôi nhanh chóng ngồi trong xe của cô, hướng ra bãi biển, một chuyến
đi tôi chẳng muốn dừng lại chút nào. Tôi băn khoăn không biết liệu có ai ở
đó không và cuối cùng đi đến kết luận là có lẽ không, ai lại ra biển vào một
đêm giá rét cuối tháng Hai thế này chứ. Nhưng tôi đã nhầm. Bờ biển cát
trắng bập bùng ánh lửa trại nơi đám thiếu niên ngồi lai rai uống rượu.
Những đống lửa cách đều nhau trong bóng tối, khiến tất cả mọi người đều
phần nào không rõ hình rõ dạng. Tôi thích thế.

Marianne Engel lôi một cái chăn mỏng ra. Tôi muốn cởi đôi giày dính

đầy cát, nhưng ngay cả trong bóng tối tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ về bàn
chân mất ngón của mình. Cô mong tôi có thể đi bơi cùng cô, hay ít nhất
cũng lội nước đến đầu gối, nhưng cô đâu biết nước biển mặn sẽ tác động ra
sao lên da tôi. Tôi có cảm giác đó sẽ là tác động không dễ chịu gì. Cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.