Những ca nặng - như của tôi - thường là sự kết hợp của các vết bỏng ở
nhiều mức độ khác nhau, vì chẳng có ai xoay cái xiên để đảm bảo thịt được
nướng đều cả. Ví dụ, tay phải tôi hoàn toàn không bị thương tổn gì. Nó chỉ
bị bỏng bề mặt và liệu pháp điều trị duy nhất là dùng loại kem thoa tay
thông thường.
Những vết bỏng cục bộ của tôi tập trung chủ yếu tại khoeo chân và xung
quanh vùng mông. Da tại đó nhăn lại như những tờ giấy cháy dở, và phải
mất vài tháng mới lành. Giờ đây vùng da đó không hoàn hảo chút nào,
nhưng mẹ kiếp, nó cũng không quá tệ. Khi ngồi xuống tôi vẫn có thể cảm
nhận được mông mình.
Những vết bỏng toàn phần giống như miếng thịt nướng ông già nhà bạn
để quên trên lò nướng ngoài trời lúc say rượu. Bỏng loại này phá hủy hoàn
toàn; các mô không thể lành lại được. Vết sẹo có thể trắng, đen hay đỏ. Nó
là một vết thương khô cứng, mãi mãi không mọc được lông vì các nang
lông đã bị đốt sạch. Thật kỳ lạ là chẳng hề đau chút nào, vì các đầu dây thần
kinh đã cháy hết rồi còn đâu.
Những vết bỏng ở tay, đầu, cổ, ngực, tai, mặt, chân và vùng đáy chậu đòi
hỏi sự quan tâm đặc biệt. Những vùng này chiếm tỷ lệ cao nhất trong Quy
tắc Số Chín. Vết bỏng hai phân rưỡi ở đầu nguy hiểm hơn nhiều so với vết
bỏng hai phân rưỡi ở lưng. Bất hạnh thay, đây là nơi các vết bỏng độ ba của
tôi tập trung nhiều nhất, tôi đã gieo phải đôi súc sắc mắt rắn
.
Có vài cuộc tranh luận trong giới y học về việc liệu có bỏng độ bốn thực
hay không, nhưng với tôi đây đơn thuần chỉ là một đống bác sĩ khỏe mạnh
ngồi trong phòng họp tranh biện về ngữ nghĩa học. Những vết bỏng độ bốn
này, nếu ta chấp nhận cái thuật ngữ khoa học ấy, ăn sâu xuống tận xương và
gân. Tôi cũng phải chịu cả những vết bỏng ấy nữa; như thể việc cái sàn xe
cứa hết các ngón chân trái của tôi vẫn còn chưa đủ nghiêm trọng, những vết