CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 282

nhiều quá không. Tôi trấn an bà rằng để tôn vinh Chúa thì chẳng có gì là
quá xa xỉ cả.

Chuyện này kéo dài được một tuần rồi tôi cũng ngộ ra vài điều. Tôi

không thể cứ khóa kín Địa ngục trong rương mãi được, vì nó thực ra có
phải của tôi đâu. Trả nó lại cho anh thì mới đúng đạo. Cũng như chuyện các
nữ tu không được phép hủy quần áo tư trang của anh, tôi cũng chẳng có
quyền giữ sách của anh. Thế này cũng là một dạng trộm cắp, và tôi biết
chắc Chúa không hề mong tôi trở thành một tên trộm.

Tôi quyết định lẻn đi gặp cha Sunder, sao lại không chứ? Tôi đã đi đêm

đến nhà ông bao lần rồi, vậy tại sao mọi thứ lại phải thay đổi chỉ vì anh ở
đó? Nếu tôi tránh không thực hiện thói quen hằng ngày của mình thì có
khác nào cho phép sự hiện diện của anh thay đổi nếp sống của tôi - chính là
điều mà tu viện trưởng đang cố ngăn cản. Cách duy nhất khiến anh không
gây ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nữa là lén lút viếng thăm ngôi nhà anh
đang ở.

Cha Sunder ra mở cửa và hất đầu về phía góc nhà nơi anh đang ngồi.

“Cái người này,” ông nói, “cả tuần nay đã cố hết sức không đả động gì đến
tên con rồi.”

Khuôn mặt anh trông hồng hào hơn nhiều so với khi tôi gặp anh lần cuối,

và khi anh đứng lên thì tôi có thể thấy rõ phần thân trên của anh đã cử động
được dễ dàng hơn. Chẳng mấy chốc anh sẽ khỏe lại rồi rời nơi này, tôi nghĩ,
và ngay trong giây phút đó, tim tôi như ngừng đập. Tôi quay về phía cha
Sunder hốt hoảng hỏi, “Thế con phải làm gì bây giờ?”

Ông nhìn về phía huynh trưởng Heinrich và họ như trao đổi với nhau

điều gì đó, một cái nhìn hay một ký ức, trước khi ông lại hướng sự chú ý về
phía tôi mà ngọt ngào nói, “Xơ Marianne. Con sẽ rời Engelthal, dĩ nhiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.