CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 284

băng qua vườn. Như tất cả các xơ khác khi đi theo lối vườn, tôi đọc kinh
Cầu hồn để cầu nguyện cho linh hồn những xơ đã khuất được chôn phía
dưới, nhưng những lo nghĩ của tôi về tương lai đã làm tôi run lên, vì cả sợ
hãi lẫn hy vọng. Thật tốt vì trời mưa, tôi nghĩ, như thể cơn mưa đó được gửi
đến để rũ sạch mọi thứ liên quan đến tu viện khỏi người tôi.

“Trông cô tay xách nách mang quá, xơ Marianne.” Đó là giọng nói của

xơ Agletrudis. “Ít ra cô cũng đã nói lời tạm biệt với người bảo hộ của mình,
tu viện trưởng rồi chứ nhỉ?”

Đó quả là một cú đánh hoàn hảo. Tôi chẳng quan tâm việc Agletrudis và

Gertrud sẽ nghĩ gì, nhưng tận trong sâu thẳm trái tim tôi cảm thấy mình
đang phản bội mẹ Christina. Nhưng tôi có thể nói gì với bà chứ? Tôi làm
sao có thể chịu đựng nổi nỗi đau trong mắt bà. Bà đã luôn tin tôi, thậm chí
ngay cả khi tôi chẳng có chút lòng tin vào chính bản thân mình, và bà sẽ
không bao giờ ngờ được tôi lại bất trung với bà thế này.

Tôi cứ thế đi thẳng qua Agletrudis mà không thèm trả lời, và cô ta gọi

với theo tôi. “Đừng lo gì về mẹ Christina. Tôi sẽ bảo đảm bà ấy không bao
giờ quên cô.”

Suýt nữa tôi đã quay người lại để hỏi xem cô ta nói thế là ý gì, nhưng làm

thế thì được gì chứ? Thế là tôi cứ tiếp tục đi. Tôi biết Agletrudis sẽ không
rung chuông thông báo vụ bỏ đi của tôi ngay đâu. Cô ta chẳng thích để tôi
ra đi âm thầm lặng lẽ và lấy lại cái ghế trưởng phòng viết đang chờ sẵn quá
ấy chứ.

Khi đến được nhà cha Sunder thì tôi đã hoàn toàn rũ bỏ mọi suy nghĩ về

Gertrud và Agletrudis ra khỏi đầu. Khuôn mặt mẹ Christina, tuy thế, vẫn
còn vương vấn trong tâm trí tôi. Huynh trưởng Heinrich gói cho tôi chút
thức ăn và dù cha Sunder đã gần bảy mươi, ông vẫn khăng khăng đòi tiễn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.