CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 294

“Không. Cô ấy ghét thuốc còn hơn ghét bác sĩ ấy. Không có ý gì đâu

nhé.”

Tôi hỏi xem liệu cô có thể bị ép uống thuốc bởi một quy định gì đó

không. Gregor giải thích chỉ người giám hộ hợp pháp mới có thể sử dụng
biện pháp đó. Tôi gợi ý Jack, người tôi mới phát hiện vừa là bảo hộ vừa là
quản lý cho cô, nhưng Gregor giải thích người bảo hộ thì chỉ có quyền hạn
với tài sản của cô, chứ không có quyền gì với các quyết định tự thân của cô
cả. Không ai có thể bắt một bệnh nhân phải vào bệnh viện trừ quan tòa,
Gregor nói, và cũng chỉ được trong vài ngày thôi. Tôi cắt ngang là tôi
không hề muốn cô phải vào viện, tôi chỉ muốn cô dùng thuốc thôi. Gregor
nói rằng tất cả những gì tôi có thể làm là nhã nhặn đề nghị cô thôi. Rồi ông
ta hỏi tôi xem liệu chúng tôi có thể ngừng nói về bệnh trạng của cô được
không; dù ông ta thấy mình vẫn chưa xâm phạm quyền bảo mật của bệnh
nhân, nhưng rõ ràng ông ta lo ngại mình đang tiến quá gần lằn ranh đó.

Chúng tôi đã bỏ dở chủ đề đó như thế. Tôi hỏi ông ta về Sayuri và ông ta

kể với tôi rằng hai người họ ngày càng gặp nhau nhiều hơn. Mới có một
cuộc hẹn tối qua, nói thật là thế. Rồi ông ta phản pháo rằng sao tôi cứ tọc
mạch chuyện tình cảm của ông ta, trong khi chẳng bao giờ hé lộ chuyện
riêng. Tôi cười xòa - Chuyện tình cảm nào chứ? - nhưng ông ta đã trả đòn.
“Anh chẳng lừa được ai đâu.”

Một khoảng lặng xen vào cuộc chuyện trò, nhưng đó là một khoảng lặng

giàu ý nghĩa. Gregor lại uống một ngụm bourbon nữa và chúng tôi cùng
nhau nhìn về phía mặt trời lặn. “Một đêm đẹp nhỉ,” ông ta nói.

“Cô ấy chạm vào tôi,” tôi bật ra.

Điều này làm Gregor bất ngờ. “Anh nói thế là ý gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.