CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 310

sẽ không bao giờ nói, không bao giờ gặp lại tên nông dân ấy nữa được
chứ?”

Sei đứng lặng yên một lúc, rồi gật đầu. Tên chúa đất bèn nói, “Ta đã

xong.”

Trên lối ra khỏi cung điện, Sei nhìn thấy Heisaku nấp chỗ rui mái nhà.

Phải yêu cô đến nhường nào anh mới liều mạng làm một việc ngốc nghếch
đến thế. Heisaku nhìn xuống với ánh mắt buồn bã vô hạn, vì giờ anh đã
thực sự hiểu được tình huống ngặt nghèo mà họ gặp phải. Sei nhìn về phía
anh và thầm nói Aishiteru, “Em yêu anh.” Hơi thở thợ thổi thủy tinh của cô
mang những lời đó đến tai người nông dân, và đúng như những gì Sei đã
hứa: nếu anh lắng nghe thật kỹ, anh sẽ có thể nghe thấy tiếng cô thì thầm
trong gió.

Yakichi và Sei được hộ tống trở lại ngôi đền. Cha cô chào tạm biệt,

nhưng Sei, dĩ nhiên, không thể nói gì cả. Cô chỉ khóc những giọt nước mắt
thầm lặng và Yakichi hứa sẽ gửi quà cho cô sớm nhất có thể. Rồi ông cũng
đi mất.

Món quà cuối cùng cũng tới: một bộ dụng cụ thổi thủy tinh đầy đủ.

Những vị ni cô khác rất vui vẻ để cô sử dụng những món đồ này, vì họ thực
sự yêu cái đẹp và cũng vì họ xem những tác phẩm của Sei như một cách thờ
phụng Phật tổ. Hơn nữa, những đồ vật đó sẽ là nguồn thu nhập để đáp ứng
các nhu cầu thiết yếu của họ. Thậm chí cả các ni cô cũng biết rằng dù nghèo
khó là một đức hạnh, nó cũng vô cùng bất tiện.

Sei được phép dùng một phòng trống trong ngôi đền, và hằng ngày cô

làm việc chăm chỉ để tạo nên tất cả các loại đồ vật, từ đồ dùng cho bữa ăn
đến những tác phẩm nghệ thuật. Ngày nối ngày thành tuần, tuần nối tuần
thành tháng. Những tác phẩm của cô ngày càng tinh xảo khi kỹ thuật của cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.