CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 312

Sei đã bị côn trùng đốt rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị loại

ong bắp cày kỳ dị này đốt, và như số phận đã sắp đặt, cô bị dị ứng nặng. Cổ
họng nghẹn lại, cơ thể không chịu phản ứng, và cô không thể cử động được
nữa. Cơ thể tê liệt của cô trôi theo dòng suối cho đến khi bị một tảng đá lớn
chặn lại. Hai tiếng liền cô nằm đó, để cho dòng nước lạnh giá của dòng suối
trườn khắp da thịt mình.

Cuối cùng, một ama-san khác tìm thấy và lôi cô ra khỏi nước. Mắt Sei

không chớp lấy một lần và làn nước lạnh băng đã làm tim cô đập yếu đến
mức không thể nhận thấy được. Thêm nhiều ama-san nữa được gọi đến
nhưng không ai thấy một dấu hiệu sự sống nào, và bất chấp lời thề câm lặng
của họ, buổi sáng ấy tiếng khóc nức nở vang động cả ngọn núi tĩnh lặng.

Sei bị liệt toàn thân nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ, cho tới khi

những ni cô khác vuốt mắt cô lại vì tưởng cô đã chết. Thậm chí ngay cả khi
cơ thể cô đã ấm lại một chút, chất độc vẫn làm cô bất động. Trong suốt ba
ngày, các ama-san lặng lẽ cầu nguyện cho cô. Yakichi nhận được thông báo
đã đến để chôn cất con gái mình, người đã hy sinh cả tính mạng để ông có
thể tiếp tục sống.

Tên daimyo cũng đến, để chắc chắn đây không phải trò bịp. Hắn đã nghe

tin Sei sẽ được chôn cất nên lấy làm nghi ngờ vì mọi người đều biết các nhà
sư đều phải được hỏa táng để ngọn lửa thanh tẩy tâm hồn. Nếu xác thịt còn
ở lại, linh hồn sẽ tiếp tục nhớ thương sự tồn tại của nó trên dương gian và
không thể thanh thản sống trên Thiên giới. Dù vậy nguyện ước của Sei là
được địa táng, vì cô muốn tiếp tục tồn tại mãi mãi như một phần của mảnh
đất nơi Heisaku sẽ luôn cày cấy.

Yakichi cũng đưa Heisaku đến cùng mình, nhưng nói rằng anh là một thợ

thổi thủy tinh học việc mới. Nỗi sợ tên chúa đất buộc ông phải nói dối. Ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.