CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 321

về chứng thù địch với phụ nữ của tôi mỗi khi tôi đét đít cô. Trong khi đó,
Anne dần mắc chứng hoang tưởng về các loại bệnh tật/cuồng dâm, luôn tin
rằng bệnh dị ứng mèo của cô chỉ có thể trị dứt bởi hàng loạt liều dương vật.

Tất cả những trò này sẽ rất hài hước nếu không nói gì đến hình ảnh của

tôi lúc ấy. Tóc tôi hất lên hất xuống với mỗi cú huých của vùng xương chậu,
da tôi bừng sáng rực rỡ khi những giọt mồ hôi trườn từ cổ xuống ngực. Cơ
tay của tôi cuộn lên mỗi khi tôi phát vào mông cô tình nhân ngu ngơ đáng
yêu của mình, cho cô ta ra rồi lại lôi cô ta vào. Nụ cười của tôi kéo dài tới
tận mép của cái miệng không phải đeo thiết bị banh hàm và mặt tôi căng ra
trong trạng thái đợi chờ tuyệt diệu khi tôi chuẩn bị lên đỉnh.

Tôi phải tắt bộ phim đi: tôi muốn phát bệnh khi phải nhìn thân thể đẹp đẽ

từng là của mình, rồi đem so với cái thứ khốn nạn tôi đã trở thành. Tôi
muốn phát bệnh khi thấy, mãi mãi được đóng khung trong những thước
phim, những giọt mồ hôi trên làn da mượt mà của tôi. Tôi, người không bao
giờ có thể đổ mồ hôi được nữa. Đây có phải những gì Fred Astaire cảm
thấy khi trở thành một ông già không còn khả năng nhảy múa không? Hình
ảnh trai tráng của một con người sẽ trở thành thứ tra tấn họ không dứt khi
họ về già; hình ảnh đó đã xử tử cả Fred Astaire lẫn tôi.

Khi tôi ấn nút thoát, cái đĩa õng ẹo trượt khỏi đầu video như một cái lưỡi

lè ra trêu tức tôi. Tôi mang nó xuống lò sưởi trong phòng khách, đặt nó lên
trên một chồng báo. Châm một que diêm, tôi đứng nhìn ngọn lửa bùng lên
nuốt chửng cái đĩa phim.

Đó là lần cuối cùng tôi xem một bộ phim cũ của mình.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.