Đêm đó, khi Sigurðr quay trở lại nhà mình, cậu lơ đãng chùi tay vào tấm
da cá mập mà cậu định tặng cho Einarr. Cậu đã cắt nó ra từ lớp vây trên vì
cậu biết nó có thể được dùng để làm giấy ráp tốt, nhưng cậu không tìm
được lúc nào thích hợp để tặng cả. Khi cậu về đến cái lán xác xơ của mình,
những ngón tay của cậu tê cứng đến nỗi cậu không để ý rằng chúng đã
nhuốm đầy máu.
Vào các buổi chiều sau đó, Sigurðr nhận ra dù không thực sự yêu thích
nghề mộc, cậu lại khá có tài vẽ. Cậu tìm các loại phẩm màu - màu đen từ
than đá, màu trắng từ bột xương, màu son từ đất đỏ - và sơn chúng lên các
tác phẩm gỗ đã hoàn thành. Sigurðr hài lòng gấp ba: bởi kỹ năng cậu đang
học, bởi bản thân những màu sắc đó, và bởi nụ cười trên gương mặt của
Einarr.
Einarr cũng cảm thấy rất hài lòng. Không chỉ vì những bức tranh của
Sigurðr tôn thêm vẻ đẹp cho tác phẩm của anh, mà còn vì chàng trai trẻ đó
thực sự là một người đồng hành tốt - chưa hẳn là một người bạn, nhưng
chắc chắn không chỉ là một đồng nghiệp đơn thuần. Để chứng tỏ điều này,
một ngày nọ Einarr đưa cho Sigurðr một cái gói dài, được bọc vải len và
buộc dây da. Bên trong là một thanh kiếm với chuôi hình rồng chạm trổ tinh
tế. “Nếu cậu có một thanh kiếm tử tế thì rất tốt,” Einarr nói, “chứ không
phải là con dao chặt cá cậu đang dùng bây giờ.”
Sigurðr gật đầu, vì cậu cũng chẳng biết phản ứng thế nào. Từ khi cha mẹ
mất, đây là món quà đầu tiên cậu được nhận.
“Nào,” Einarr nói với Sigurðr, “cậu có muốn học cách sử dụng không?”
Einarr sửa các thiếu sót trong động tác kỹ thuật của Sigurðr, và cậu học
sinh rất nhanh chóng thấm nhuần các bài dạy. Einarr cảm thấy rất ấn tượng.
“Cơ thể của cậu tự nó đã biết phải chuyển động thế nào rồi, thật tuyệt. Có