CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 433

“Tôi yêu mẹ và phải đến thăm bà ấy, đặc biệt khi không có ai khác làm

thế. Cha tôi đã bỏ mẹ tôi đi lâu rồi. Tôi nghĩ ông ấy không thể chịu cảnh
phải nhìn người phụ nữ mình yêu trở nên điên loạn.”

Tôi đưa ra vài nhận xét nho nhỏ rằng có vẻ cuộc đời bà cũng gặp nhiều

trắc trở.

“Quá đúng ấy chứ. Tất cả những gã đàn ông xuất hiện trong cuộc đời tôi

đều thối nát đến nỗi khi Ted lớn lên,” Jack thú nhận, “tôi đã thầm mong nó
sẽ thành một đứa đồng tính.”

“Và?”

“Không được may đến thế,” bà làu bàu, đổ đầy bourbon vào cốc.

“Ồ, đừng nên từ bỏ hy vọng,” tôi nói, cố tỏ vẻ tử tế.

“Phải, thế nào cũng được.” Bà lại làm một ngụm tướng nữa. “Dù sao,

mọi việc khá vất vả nhưng chúng tôi cũng đều đã vượt qua được. Sinh
Tammie, đứa trẻ tôi mang nặng khi tôi bỏ lão chồng. Kiếm được công việc
bồi bàn. Được thăng lên làm đầu bếp, rồi trợ lý bán hàng. Một quán ăn nhỏ
bẩn thỉu, nhưng còn có thể làm gì hơn? Vài luật sư lần ra tôi sau khi cha tôi
mất, và ông già cũng có để lại cho tôi chút tiền. Vì thế tôi nghĩ, xét cho
cùng, mấy kẻ thối nát cũng có điểm tốt.” Bà nâng cốc hướng lên trời. “Tôi
biết tôi không thể nuôi dạy hai đứa con với những gì mình kiếm được ở cái
nhà hàng đó, vì thế tôi dùng một chút tiền để theo học một khóa học buổi
tối, làm kế toán. Kiếm được bằng khá, và cũng kiếm được một chân tệ hại
trong một công ty tử tế.”

“Mãi lâu sau bà mới trở thành chủ phòng triển lãm,” tôi nhắc, “và trung

gian của Marianne Engel.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.