CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 435

“Vậy,” tôi nói, “thậm chí ngay từ khi còn nhỏ…”

“Phải, thậm chí ngay từ khi còn nhỏ,” Jack xác nhận lại. “Tôi nghĩ mình

khá thích thú trước cái ý tưởng đó, nhưng tôi chẳng biết cóc khô gì về nghệ
thuật cả. Có lẽ đến nay tôi vẫn không biết gì hết. Nhưng tôi biết rõ điều này
- có gì đó rất đặc biệt ở khả năng tưởng tượng của cô ấy. Tôi thích nó, và
hóa ra nhiều người khác cũng thích. Nhưng vào lúc đó, tôi chỉ gật đầu, vì
tôi có thể làm được cái quái gì cơ chứ? Nhiều tháng trôi qua, tôi vẫn tiếp tục
đến thăm mẹ, còn Marianne Engel vẫn tiếp tục cho tôi xem tranh của cô ấy,
và tôi không biết… chỉ là cô ấy ngày càng thân thiện với tôi hơn. Tôi nghĩ
mình cảm thấy thương hại cô ấy. Cô ấy còn quá trẻ, và có lẽ tôi cũng hiểu
cái cảm giác khi bị kẹt ở một nơi chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho ta. Nhà
thương điên là nơi thích hợp cho mẹ tôi, không có gì phải bàn cãi về điều
đó, nhưng nó không phải nơi thích hợp với Marianne Engel.”

“Thế chuyện gì đã xảy ra?”

“Các bác sĩ cứ chế thuốc cho cô ấy mãi cho tới khi cuối cùng họ cũng tìm

được một hợp chất có vẻ có tác dụng và tình trạng của cô ấy đã khá hơn.
Marianne có thể cư xử bình thường, anh cũng biết đấy, khi cô ấy uống
thuốc. Nhưng cô ấy luôn nghĩ chúng có hại cho những trái tim của mình.”
Jack ngừng lại. “Phải, cái ảo tưởng đấy cũng chẳng mới mẻ gì. Một lần tôi
thậm chí còn nhờ họ chụp X-quang để cô ấy thấy mình chỉ có duy nhất một
quả tim thôi, ấy vậy mà cô ấy vẫn không chịu tin tôi.”

“Nhưng làm thế nào mà...”

“Tôi sẽ nói đến đoạn đó, nếu anh chịu ngậm miệng lại.” Jack xỉa đôi đũa

của bà về phía tôi, một mẩu thịt gà Cung Bảo văng ra giữa chúng tôi. “Sau
khi các bác sĩ giúp cô ấy bình thường trở lại, họ đưa cô ấy vào một nhà tình
thương và cô ấy cuối cùng đã kiếm được việc làm tại một quán cà phê. Rửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.