CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 436

bát đĩa, anh có thể tin được không? Khi nghe được chuyện đó, tôi đã đến
thăm và thấy khuỷu tay cô ấy ngập trong nước bẩn, và trong đầu tôi chỉ có
duy nhất hình ảnh những bức ký họa tuyệt vời đó. Cũng trong thời gian này,
cô ấy đã có hình xăm đầu tiên trên cánh tay, một trong những câu tiếng
Latin. Khi tôi hỏi tại sao lại làm thế, cô ấy bảo vì không có tiền mua đá, cô
ấy sẽ dùng chính thân thể mình để làm khung tranh. Tất cả những hình xăm
ấy, cô xăm chúng khi không thể tạc tượng vì một lý do nào đó. Dù thế nào
thì, tôi nói, chuyện này thật vớ vẩn. Nếu cô ấy muốn tạc tượng đến thế, tôi
sẽ giúp. Vì thế tôi trả tiền cho cô ấy theo học một khóa học buổi tối, dù toàn
bộ gia sản của tôi chỉ là số tiền còm cõi bố tôi để lại, mà tôi lại còn hai đứa
trẻ phải nuôi nữa chứ. Ngu hết thuốc chữa, nhỉ?”

Ngu thật, nhưng tôi cũng nghĩ (dù tôi chẳng nói tướng lên làm gì) như

thế thật tuyệt. Jack lại lấy thêm một điếu thuốc của Marianne Engel - vì bà
không hút, như bà đã nói với tôi không chỉ một lần - và tiếp tục câu chuyện
của mình. Cứ khi nào đến đoạn kịch tính, bà lại trỏ điếu thuốc vào không
khí như đang cố gắng châm vào những quả bong bóng vô hình vậy.

“Giáo viên hướng dẫn nói rằng Marianne Engel là học sinh tài năng nhất

ông từng dạy, rằng cô ấy chỉ vô cùng say mê tạc tượng thôi. Khi tôi không
thể bòn thêm được đồng nào để trả tiền học nữa, ông bảo Marianne cứ tiếp
tục học. Ông bảo rằng một ngày nào đó ông sẽ có thể tự hào khoe rằng
mình đã từng là thầy của cô ấy. Vì thế tôi lại đưa ra một quyết định ngu
ngốc khác nữa là gợi ý với Marianne rằng tôi có thể làm đại diện cho cô ấy.
Cô ấy đồng ý, dù sau đó tôi có nói rằng mình chẳng biết cái cóc khô gì về
việc kinh doanh nghệ thuật cả. Nhưng tôi cũng xoay xở kiếm được cho cô
ấy một bộ dụng cụ tạm ổn ở cửa hàng đại hạ giá, nói chung là khá may
mắn, và một ít đá. Tảng đầu tiên là thứ đá rẻ tiền, kinh tởm, cứ chực nát ra
như cám dưới lưỡi đục của cô ấy, đúng, nhưng cô ấy cuối cùng vẫn lôi được
gargoyle ra và nó trông khá ổn. Thế là giờ tôi đã có bức tượng và phải bán
được nó trước khi chúng tôi có thể kiếm một tảng đá khác, vì thế tôi đã
mượn tạm cái xe tải cà tàng này lái đến các phòng triển lãm khắp nơi mang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.