CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 438

“Chỉ là chuyện sớm muộn cũng đến mà thôi,” Jack trả lời. “Không, khốn

kiếp, bao nhiêu việc hành chính và những chuyến thăm tòa án liên miên.
Nhưng anh phải nhớ rằng cô ấy chẳng có gia đình gì hết, ít nhất không có
loại gia đình mà tôi biết. Cô ấy không bao giờ kể cho tôi nghe về cuộc đời
mình trước khi chúng tôi gặp nhau và, thành thực mà nói, tôi cũng chẳng rõ
cô ấy có biết hay không nữa.”

“Jacqueline,” tôi nói, “bà chẳng bao giờ trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi

cả.”

“Đừng gọi tôi như thế, mẹ kiếp, mà tôi còn chẳng nhớ nổi cái câu hỏi

chết tiệt của anh là gì.”

“Là liệu bà có làm gì vào Giáng sinh này không.”

“Không, mẹ tôi mất mười năm trước rồi và bọn trẻ cũng chẳng còn liên

lạc gì với tôi nữa.” Bà chụp lấy áo khoác và nói rằng đã đến lúc phải về.
Đến cửa, bà nói, “Đừng nghĩ chúng ta đã bạn bè gì với nhau đấy. Nếu tôi
được phép tự quyết, anh đừng hòng có thẻ tín dụng.”

“Hiểu,” tôi xác nhận. “Tôi mong là điều tôi sắp nói ra không có vẻ tệ quá,

nhưng tôi thực sự mừng rằng Marianne đã bất tỉnh. Ít nhất cô ấy cũng có thể
nghỉ một chút.”

Jack khịt mũi. “Cô ấy chưa xong đâu.”

* * *

Khi Marianne Engel thức dậy, cô chứng minh rằng Jack đã đúng. Cô xơi

một bữa sáng khổng lồ, rồi đi ngay xuống tầng hầm, giam mình tại đó suốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.