CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 437

theo bức tượng vứt trong thùng xe. Cuối cùng tôi cũng tìm được một người
muốn trưng bày nó, nhưng họ chỉ đồng ý mua nếu giá thực sự hời, nhưng
đến lúc này, chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, và thế là tôi đồng ý.
Khi cuối cùng nó cũng được bán, anh có tin nổi không, tôi thực sự đã lỗ
vốn. Cả quy trình mất hàng tháng trời và suốt khoảng thời gian ấy Marianne
Engel cứ liên tục xăm thêm những hình mới, trở nên điên cuồng vì không
có đá. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng bán được một cái khác, và một cái
khác, rồi tự nhiên có một ít tiền chảy vào túi chúng tôi và mọi chuyện đều
diễn ra tốt đẹp.”

Tôi rất thích nghe một câu chuyện về Marianne Engel không liên quan gì

đến các tu viện thời Trung cổ. Nó làm tôi nhận ra rằng tôi đã chìm đắm đến
thế nào trong những câu chuyện thần tiên của cô.

“Khi cô ấy thực sự bắt tay vào làm việc, những bức tượng cứ thế tuôn ra

ào ào. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cuồng nhiệt đến thế, anh cũng biết
phải không? Lần đầu tiên cô ấy làm việc đến kiệt sức.” Jack nhướng mắt về
phía phòng của Marianne Engel. “Hồi đó cô ấy còn trẻ khỏe hơn bây giờ, và
tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là lửa nhiệt tình của tuổi trẻ mà thôi. Niềm đam mê
hưng phấn với những sáng tạo đầu tiên. Tôi không biết mọi việc lại diễn ra
như vậy - giờ được bao lâu rồi? Trong suốt khoảng hai chục năm thì phải.”

“Cô ấy chắc chắn đã làm việc rất tốt,” tôi nói. “Tôi muốn nói là, ngôi nhà

và tất cả mọi thứ…”

“Phải, biết cách kiếm tiền, chắc chắn rồi. Marianne làm gì cũng giỏi nhất

thế giới, và không chỉ có thế. Làm với nhau năm năm, chúng tôi đã kiếm đủ
để mở một phòng triển lãm. Mười năm, chúng tôi kiếm được cho cô ấy chỗ
này. Cứ thế mà trả tiền mặt thôi, không phải thế chấp gì hết.”

“Bà đã trở thành người giám hộ cho cô ấy như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.