CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 451

Tôi đã không thể kìm được sửng sốt trước chuyện anh giết người, khó

kiềm chế hơn cả lúc chúng ta chạy trốn khỏi Nürnberg. Lần này, tuy thế, sự
ngu ngơ của tôi đã làm anh tức giận. “Em không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì
nếu chúng tóm được chúng ta à? Chúng sẽ giết Brandeis và anh, nhưng
chúng sẽ biến em thành thứ đồ chơi cho đến khi em chỉ muốn được chết
thôi. Chuyện em bụng mang dạ chửa chẳng làm mọi việc khác đi được đâu.
Chúng sẽ cưỡng hiếp em, và nếu em may mắn, em sẽ chết trước khi hồn em
nhỏ máu đấy. Vì thế đừng đứng đấy mà phán xét anh, nghĩ là anh không
quan tâm gì đến tính mạng con người. Anh đang làm tất cả mọi thứ để giữ
mạng chúng ta đấy.”

Cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận sự thật là tôi không thể vừa ở bên

cạnh anh vừa bảo vệ được con chúng ta. Chúng ta buộc phải tách nhau ra.
Tôi sẽ trở lại Mainz và trốn ở chỗ những người Beguine cho đến khi anh
quay lại. Anh sẽ đưa Brandeis đi theo hướng ngược lại; giờ đây khi hai tên
truy kích giỏi nhất đã chết, có lẽ hai người các anh sẽ có cơ hội trốn thoát.

Huynh trưởng Heinrich sẽ đến Engelthal, vì chắc chắn tu viện đó sẽ cho

ông vào nếu ông không đi cùng chúng tôi. Tôi cám ơn ông từ tận đáy lòng,
hôn lên trán ông, và nói sẽ cầu nguyện để bọn lính đánh thuê không phá hủy
ngôi nhà của ông khi chúng tới.

“Đừng mất thì giờ cầu nguyện những chuyện linh tinh ấy, xơ Marianne,”

ông nói. “Nó chỉ là một căn nhà thôi. Tôi đã luôn sống trong ngôi nhà của
Chúa rồi mà.”

“Con của chúng tôi nợ ông mạng sống,” tôi nói. “Nếu đó là con trai,

chúng tôi sẽ đặt tên con là Heinrich.”

“Hai người sẽ làm tôi cảm thấy vinh hạnh hơn nếu hai người đặt tên con

mình là Friedrich,” người linh mục già nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.